Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 29


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 29

Edit: Quyên, FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Anh nói cách một lớp chăn, giọng nói hơi trầm, cô không nghe rõ lắm.

Nhưng nội dung lại rõ ràng.

Minh Tự sững sờ, mơ màng mở hé mắt.

Tối hôm qua… xảy ra chuyện gì sao?

Hơn nữa, nghe lời này của anh, là cô hạ thủ trước à?

Mặc dù biết không có khả năng lắm nhưng Minh Tự vẫn cúi đầu nhắm mắt, tập trung nghĩ xem. Kinh nghiệm của cô trong việc đó hoàn toàn là một số không tròn trĩnh, nhưng theo những gì đã đọc trong tiểu thuyết thì hẳn tối qua chưa có chuyện máu chó gì xảy ra.

Sau khi xác định sự thật căn bản này, Minh Tự nhẹ nhàng thở phào, bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại.

Bây giờ cô say rượu vừa mới tỉnh, đau đầu kinh khủng, ý thức hỗn loạn, nhớ lại được một nửa thì mắc kẹt.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đến đoạn Kha Lễ Kiệt kêu to “Đó là rượu của anh!” kia.

Rồi sau đó?

Rồi sau đó cô chẳng nhớ gì nữa.

Minh Tự ảo não vỗ trán, cứ giả chết như vậy chung quy cũng không phải cách.

Cô do dự một lát rồi kéo chăn xuống, chưa kịp  mở miệng thì đã thấy người đàn ông đứng bên giường ngay trước mắt

Lương Hiện mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, từ góc độ của cô có thể thấy thân hình của anh, vai rộng eo hẹp. Nhìn lên trên, cô lại thấy yết hầu nhô ra, đường nét trên sườn mặt gọn ghẽ sắc bén

Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Minh Tự cuối cùng cảm thấy vẻ ngoài ung dung bất cần của anh còn thêm vẻ mặt chờ xem kịch hay.

Nhìn thấy cô, Lương Hiện nhướng mày: “Còn không chịu ngồi dậy?”

“…”

Minh Tự yên lặng một lát, kéo cao chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, lo lắng hỏi: “Anh nói thật cho tôi biết, tôi đã làm gì?”

“Vậy thì nhiều lắm.” Lương Hiện ngồi xuống ghế sô pha cuối giường, duỗi chân ra, nhướng mày đáp: “Em muốn tôi bắt đầu từ chuyện nào?”

“…”

Có thật á?

Minh Tự há hốc miệng, rồi ngậm lại ngay.

Theo sự hiểu biết về bản thân của cô, chắc là không đến mức làm chuyện gì khác người, Lương Hiện có thể chỉ đang cố ý chọc cô mà thôi.

Nhưng mà ngộ nhỡ thì sao?

Trước khi biết rõ ràng, tốt hơn hết là không tùy tiện mở miệng.

Minh Tự mím môi dưới, ngón tay níu chặt góc chăn, hạ lệnh đuổi khách: “Quên đi, bây giờ tôi không muốn nghe. Anh đi ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo .”

Lương Hiện cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì rồi lại thôi. Anh đứng dậy rời đi, còn không quên đóng cửa phòng thay cô. 

Minh Tự hoài nghi nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, đến tận khi cửa đóng lại mới thở phào.

Sau đó cô ngồi dậy, bất đắc dĩ giật giật tóc, thầm oán giận.

Kha Lễ Kiệt chọn loại rượu quỷ quái gì thế, đến mức làm cô chẳng nhớ được gì!!!

Minh Tự chán nản dùng tay vỗ vỗ mặt, lại nghĩ đến viẹc gì bèn căng thẳng xốc chăn lên ngửi, xác định không có mùi gì lạ mới đứng dậy đi vào phòng tắm. 

Cô tẩy trang bằn, tạm thời thả lỏng tắm rửa sạch sẽ thoải mái dễ chịu trong làn nước ấm, lúc quấn khăn tắm, theo thói quen duỗi tay lấy quần áo, động tác bỗng nhiên cứng đờ..

Cô tẩy trang rồi thư giãn tắm rửa trong làn nước ấm. Lúc quấn khăn tắm vào, cô duỗi tay lấy quần áo theo bản năng, đột nhiên sững người.

Rốt cuộc cô cũng biết tại sao vừa rồi Lương Hiện muốn nói lại thôi rồi, bởi vì ở đây, cô không có quần áo để mặc.


Nguyên Đán giang cánh, nhảy tới nhảy lui bên cửa sổ sát đất, thi thoảng còn ngoẹo đầu với bóng mình trên khung cửa sổ, thốt lên câu chúc mừng năm mới. 

Minh Tự chống cằm ngồi bên cạnh, nhìn về phía xa xuất thần, thậm chí động tác làm nũng của Nguyên Đán cũng không thể gợi lên chút hứng thú nào ở cô.

Bởi vì chỉ cần thoáng nghĩ lại, khung cảnh xấu hổ vừa rồi lại tái hiện sinh động trước mắt.

Cô phát hiện không có quần áo để mặc, chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra tới cửa, thử gọi một tiếng: “Lương Hiện?”

Tiếng gọi nhỏ nhẹ như vậy, trừ phi Lương Hiện thích rình nghe người khác tắm rửa, bằng không thì không thể nghe thấy được.

Minh Tự gấp gáp nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn cố nén xấu hổ lên giọng: “Lương Hiện!”

Anh rốt cuộc cũng đến. 

Minh Tự không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà mở miệng, chỉ nhớ khi cô lắp ba lắp bắp nói xong, Lương Hiện im lặng một lát rồi đáp: “Ở chỗ tôi không có quần áo con gái, hay em mặc đồ của tôi trước?”

Đại khái người đang cực kỳ xấu hổ, mạch não cũng không bình thường. 

Minh Tự thuận theo đề nghị của anh suy nghĩ một chút, vô thức cho rằng không ổn, nhưng cụ thể không ổn ở đâu cô lại không nói được, kết quả đứng hình một thoáng, không biết sao lại hỏi một câu: “Vậy quần lót thì sao?”

Qua nửa tiếng, Lương Hiện quay lại, đưa tay gõ cửa phòng tắm. 

Minh Tự cong lưng như mèo mở ra một khe nhỏ, thấy anh thò tay vào đưa cho cô một chiếc túi trong suốt màu hồng. 

… Bên trong là nội y của cô. 

Nghĩ tới đây, Minh Tự nhắm chặt mắt, dùng tay vỗ vỗ mặt. 

Đừng nghĩ đến chuyện mất mặt như vậy nữa, chôn nó đi!!!

Nhưng lý trí nghĩ là một chuyện, những suy nghĩ thật sự trong đầu lại là một chuyện khác. 

Chưa đến vài giây đồng hồ, Minh Tự lại không kìm được suy nghĩ tới một việc khác.

Lương Hiện về nhà lấy nội y cho cô, vậy là dì Trương lấy cho anh, hay là anh tự tay lấy?

Bởi vì thắc mắc này nên mãi đến khi ngồi ăn, cô vẫn cực kỳ hoảng hốt.

Đột nhiên, cô nhận thấy cánh tay như có gì cọ vào, giương mắt lên thấy Lương Hiện đứng bên cạnh, bê một chén cháo đặt trước mặt cô: “Em nghĩ gì vậy?”

Anh vậy mà lại rất bình tĩnh. 

Minh Tự duỗi tay bưng bát sứ, phục hồi tinh thần: “Không có gì.”

Lương Hiện kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, không có nút thắt, cổ áo hơi gập xuống xuống, lộ ra xương quai xanh góc cạnh.

Khi nhìn thấy xương quai xanh của anh, đầu Minh Tự như hiện ra mấy từ gì đó, nhưng lại không nhớ ra. 

Cô vô thức nhìn lên trên. 

A đúng rồi, yết hầu.

Buổi tối hôm qua, hình như cô… Đưa tay sờ yết hầu của anh?

Nhớ không nổi tiền căn hậu quả, trong đầu chỉ đột nhiên xuất hiện đoạn ngắn. Cô ngồi ở trên giường dịch về phía trước, cách anh rất gần rất gần, sau đó tay chỉ lên trên yết hầu của anh chọc chọc, còn sờ sờ…

Minh Tự nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ này, cứng người.

Huhuhu vì sao lại xuất hiện màn này! Đây là sự thật sao? Cô sao lại làm ra chuyện như thế này?

“Nhớ không ra thì đừng nhớ nữa.” Lương Hiện đưa thìa cho cô, đôi mắt hoa đào có vài phần ý cười: “Tôi cũng có bắt em chịu trách nhiệm đâu.”

Minh Tự “…” 

Anh nói rõ ràng trước rốt cuộc tôi đã làm cái gì rồi hãy bàn tới việc có chịu trách nhiệm hay không có được không!

Cô thất thần quấy cháo, lần quấy đầu tiên định không hỏi, đến khi quấy ngược chiều lại nghĩ hay là cứ hỏi cho chắc. 

Cuối

cùng, đến khi chén cháo nguội hẳn, cô rốt cuộc quyết định mở lời: “Lương Hiện?”

Anh “ Ừ” một tiếng, nhìn sang. 

“Tôi hỏi anh một việc, anh phải trả lời đúng sự thật, tuyệt đối, tuyệt đối không được nói dối.” Minh Tự mặt ngoài bình tĩnh cường điệu, trên thực tế cực kì chột dạ, cô nâng hai cánh tay đặt trên bàn ăn, vô ý thức đan vào nhau: “Tối hôm qua rốt cuộc tôi… đã làm gì với anh?”

Cô vốn định trực tiếp hỏi có phải sờ yết hầu của anh không, nhưng lời nói đến miệng lại cảm thấy thẹn bèn hỏi chung chung. 

Lương Hiện điều chỉnh dáng ngồi, không nói một lời mà nhìn cô. 

Không biết có phải ảo giác hay không, Minh Tự cảm thấy mắt anh hơi tối lại, có vài cảm xúc mà cô không hiểu.

Cô do dự, thử dò xét: “Rất khó nói?”

Lương Hiện yên tĩnh một lát : “Hơi hơi.”

Minh Tự: …

Nói như vậy là sờ rồi?

Cô cực kỳ chán nản cắn môi dưới, lúc hàm răng buông ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lúc vô tình có cảm giác dụ hoặc.

Ánh mắt Lương Hiện rơi vào môi cô hai giây, rồi ép buộc mình dời đi. 

Đêm qua, Minh Tự say nghiêng ngả, không biết vì sao lại rất cố chấp với yết hầu của anh. 

Lúc anh có ý cự tuyệt, khoé miệng cô trề xuống như sắp khóc. 

Lương Hiện không có cách nào với cô đàn thoả hiệp: “Vậy sờ một chút thôi.”

Minh Tự gật đầu, ngoan ngoãn lặp lại: “Ừ, chỉ sờ một chút.”

Cô vừa lòng cong khóe môi, cúi người tiến lên, ngón tay phải đưa ra. 

Cô ở rất gần, gần như có thể cảm giác được nhiệt độ nơi anh. 

Ánh mắt của Lương Hiện hơi cúi xuống là có thể thấy hàng lông mi như lông vũ, che ở trước mi mắt trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được ánh nước trong đôi mắt mơ màng. 

Khoảng cách gần như vậy, ngay lập tức các giác quan cũng phóng đại vô số lần, anh thậm chí có thể ngửi được hơi thở ngọt ngào thoang thoảng trên người cô. Lúc này, anh thấy cổ họng khô khốc, một dòng điện chạy qua toàn thân trên dưới.

Minh Tự không chỉ sờ một chút, còn muốn ghé sát vào nhìn, hơi thở ấm áp mang theo men say dừng ở cổ anh, rất quyến rũ người. Lương Hiện sống lưng căng thẳng, hàm răng cắn chặt. 

Thậm chí trong vài giây đồng hồ như vậy, trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ…

Nếu cô lại gần chút nữa…

Anh sẽ không khách sáo nữa.


May mắn về sau, Minh Tự giống như nhận ra nguy hiểm, theo bản năng thu tay về, lặng yên cuộn tròn trong chăn.

Nếu không, hai người chắc chắn sẽ không bình tĩnh đối mặt nhau trong phòng ăn như thế này.

Nghĩ tới đây, Lương Hiện đưa tay ấn thái dương. 

Đêm qua, sau khi về phòng ngủ anh liền chạy đi tắm nước lạnh, cũng không quá để ý đến phản ứng của thân thể.

Là một người đàn ông bình thường, thấy Minh Tự như vậy mà không phản ứng gì mới lạ.

Nhưng giờ phút này không biết vì sao, khoảng cách của hai người rất xa, bầu không khí cũng không ái muội giống tối hôm qua, anh vẫn không bỏ được suy nghĩ ấy.

Minh Tự an vị ngồi đối diện anh, mặc trên người chiếc sơ mi trắng anh tiện tay lấy ở trong phòng để quần áo. Lúc này ánh nắng chiếu vào, khiến lớp áo hơi xuyên thấu, phác hoạ đường cong yểu điệu ở eo.

Lương Hiện biết cảm xúc khi chạm vào vòng eo kia. 

“Lương Hiện!” Minh Tự gọi vài tiếng anh không đáp, đành phải lớn tiếng kêu. Đến lúc anh nhìn qua, cô không hiểu sao lại chột dạ, rút tay về: “Anh đang nghĩ gì thế? Không được nghĩ bậy bạ đâu đấy.”

Cô đã nhớ ra chuyện sờ yết hầu, còn cố nặn óc tìm hiểu căn nguyên sự việc. Khả năng là do tối qua cô thấy Lương Hiện uống rượu xong khá gợi cảm, theo bản năng  muốn biết cảm giác đó ra sao.

Nhưng trừ điều này, cô còn có hành động háo sắc nào nữa không?

Còn có… hành động quá đáng nào nữa không?

Thấy cô gấp gáp, Lương Hiện lại thấy dễ chịu hơn. Anh lấy lại tinh thần dựa vào thành ghế, cười khẽ: “Thật ra cũng không xảy ra chuyện gì.”

Minh Tự không tin: “Vậy anh nói xem.”

“Không nói chúng ta còn có thể làm bạn bè.” Lương Hiện cúi người về phía trước, đùa cô: “Nói rồi, em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”

Anh nói như kiểu đã bị sàm sỡ nhiều lắm ấy. Nếu vậy, làm sao không khí giữa hai người còn bình tĩnh thế này được.

Rõ ràng là đang bắt nạt cô.

Minh Tự hừ một tiếng, đến dấu chấm câu cũng không tin. 

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Cô ngước mắt liếc anh một cái: “Không phải chỉ là sờ yết hầu thôi sao, đừng có nhân cơ hội vênh mặt lên.”

Vừa dứt lời, bầu không khí chợt im lặng đến lạ. 

Minh Tự lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì, cô há hốc miệng, vốn định giải thích vài câu, lại phát hiện câu nói ấy đã chặn hết đường lui của bản thân.

Cô thấy Lương Hiện đỡ trán, giọng nói mang ý cười như có như không: “Hoá ra em nhớ ra rồi à, chắc không phải cố ý đâu nhỉ?”

HẾT CHƯƠNG 29


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện