Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 30


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 30

Edit: FiAhn, Mai Trang

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Cố ý cái đầu anh!

Cô là loại người đó sao?

Minh Tự ngồi trong xe, nghĩ lại cảnh diễn ra mười mấy phút trước, cảm thấy mình lúc ấy không đem cái thìa đập lên mặt anh ta nhất định là vì cô quá tốt tính.

Lúc này hai người ngồi cạnh nhau, Minh Tự khoanh tay không nói một lời, Lương Hiện làm người ta tức giận cũng không thèm dỗ, bầu không khí cứ căng thẳng như vậy.

Đúng lúc này Thành Dục gọi điện thoại tới, mới mở miệng đã tràn trề hơi thở vui vẻ: “Alo, Minh Tự, hôm qua ngủ ngon không?”

Anh ta nói to, không cần mở loa ngoài cũng nghe được rõ ràng, Lương Hiện bên cạnh liếc mắt nhìn, cảm thấy cậu ta đang chạm vào họng súng.

Minh Tự cười lạnh, chẫm rãi vuốt váy: “Em ngủ khá ngon.”

“Thật không, vậy là tốt rồi!” Thành Dục không nhận ra cô đang nói mát, cô nói gì nghe nấy: “Vậy hôm nay em muốn tới nhà anh không? Cô anh mời đầu bếp Nhật tới làm cái cá gì… Tên khó đọc vãi, nhưng nghe nói ăn ngon lắm.”

“À đúng rồi em gọi điện cho anh Hiện, nếu rảnh hai người cùng nhau qua đây nhé.”

Minh Tự say rượu không hề muốn ăn, đối với món cá trong miệng cậu ta mà nói cũng không có hứng thú, tuy nhiên hai chữ “anh Hiện” thật ra lại thành công kích thích năng lực chiến đấu của cô.

Đầu tiên cô từ chối dứt khoát: “Em không đi.”

Sau đó gằn từng chữ một phân rõ ranh rới: “Dục Dục anh nhớ cho kỹ, về sau những dịp như thế này, có em thì không có anh ta, có anh ta thì không có em.”

Nói xong còn liếc mắt khiêu khích Lương Hiện, chỉ thiếu một tiếng “Hừ” lạnh lùng kiêu ngạo.

Lương Hiện: “……”

Xem ra vì câu nói đùa kia mà cô tức giận không nhẹ.

“Không phải chứ… Tại sao?” Thành Dục ngơ ngác: “Hai người tối hôm qua đánh nhau à?”

“……”

Minh Tự im lặng, vừa định nói bọn họ không bạo lực như vậy, bỗng nhiên thay đổi ý định, dứt khoát thuận theo ý anh ta đáp “Ừ” một tiếng.

Lương Hiện nghe đến đó cảm thấy không đúng, nhìn sang bên cạnh.

Minh Tự bĩu môi với anh, cằm hất lên, dùng kiểu giọng điệu ngây thơ vô tội bắt đầu nói: “Tối hôm qua chẳng phải em uống say sao.”

Thành Dục gật đầu đáp: “Đúng vậy, anh Hiện đưa em về nhà.”

“Về nhà cái con khỉ, sáng nay em tỉnh dậy thấy mình nằm ở bụi hoa ngoài cửa.”

Thành Dục kinh ngạc: “Cái gì!”

Minh Tự suy nghĩ một chút, nói thêm: “Cả người đều là bùn, anh biết mà, bẩn lắm. Hơn nữa em gọi điện thoại hỏi Lương Hiện, anh đoán xem anh ta trả lời thế nào?”

“Trả lời thế nào?”

“Anh ta nói công ty có việc gấp, tùy tiện tìm một chỗ quẳng em xuống.” Minh Tự một tay chống lên thành xe bên cạnh, ra sức kìm lại khóe môi đang nhếch lên cười, thở dài lắc đầu: “Anh nói xem anh ta sao có thể làm như vậy, chẳng suy xét đến vấn đề an toàn của người ta gì cả.”

“Mợ, quá đáng thật!!!” Thành Dục nghe xong lập tức bùng nổ: “Minh Tự, chờ anh, anh gọi điện thoại chửi anh ấy!!!”

Cúp điện thoại, Minh Tự điềm nhiên bày ra tư thế của người thắng trận, đắc ý quơ quơ điện thoại trước mặt Lương Hiện.

Để xem lần sau anh còn dám nói xấu cô hay không.

Tiểu Khổng Tước rõ ràng đang tỏ vẻ giận dỗi cho anh xem, không dỗ dành không được. Lương Hiện vừa muốn mở miệng, liền nhận được điện thoại của Thành Dục.

“Anh Hiện sao anh có thể ném Minh Tự ở bụi hoa thế! Nhỡ đâu em ấy bị người xấu bắt đi thì phải làm sao bây giờ! Em nhìn nhầm anh rồi!” Thành Dục vừa lên tiếng lập tức tuôn một tràng giang đại hải, xem ra nỏi chửi anh cũng không phải là nói xuông: “Dù quan hệ của anh và Minh Tự không tốt đi chăng nữa, anh cũng không thể đối xử với người ta như vậy, hơn nữa cô ấy còn là vợ anh đấy! Đồ rác rưởi!”

Lương Hiện còn chưa mở miệng, ba từ “Đồ rác rưởi” này khiến cho anh á khẩu không thốt nên lời, Minh Tự ngồi bên cạnh đã sớm không nhịn được cười, khoé mắt đuôi lông mày đều vui mừng khi người gặp hoạ.

Anh cũng không biết vì sao mình lại nhoẻn miệng cười, ngay sau đó tỉnh táo lại, tựa vào lưng ghế  xe cười nhạt nói: “Thế mà cậu cũng tin là thật?”

“Không phải, việc này có gì mà phải nói dối à?” Thành Dục không cần suy nghĩ, trong giọng nói còn có sự nghiêm túc: “Anh Hiện, có phải anh muốn giảo biện không? Sao trước kia em không phát hiện ra anh cặn bã như thế nhỉ!”

Lương Hiện: “……”

Sự kiên nhẫn của anh không còn nhiều, lại còn phải nhìn sắc mặt người nào đó, đối mặt với Thành Dục cả người gân lên, anh liền mở loa ngoài: “Nào, cậu nghe thử xem cô ấy đang ở đâu.”

Minh Tự ngừng cười, không phát ra tiếng.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đáp lại, Thành Dục thật sự bực mình: “Anh Hiện!”

Lương Hiện liếc mắt nhìn Minh Tự một cái, nhẹ nhàng đáp: “Gì, Thành Dục, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, với tính cách của Minh Tự, nếu anh thật sự đem cô ấy ném ở bụi hoa, cô ấy có thể không tức giận sao? Còn có thể dùng giọng điệu như thế nói chuyện?”

Đây là ý nói cô xấu tính.

Minh Tự trừng mắt với anh.

Lương Hiện khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống, vừa định nói gì đó, một giây sau Thành Dục không nói gì hướng vào điện thoại “Xì” một tiếng khinh miệt, cực kỳ tức giận nói: “Anh đừng có bao biện, Minh Tự nhất định là tủi thân quá không rảnh để giận! Lại nói đêm hôm qua lạnh như vậy, cô ấy không tức giận cũng có thể là vì bị lạnh đến ngây người!”

Lương Hiện: “……”

Anh không nhịn được, quay đầu đi, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.

Minh Tự: “……”

Tốt quá, danh sách ghi thù của cô lại nhiều thêm một người.


Chiếc Bentley màu đen lái vào Thuỷ Vân, mới vừa dừng trước căn biệt thự số 17, Minh Tự liền mở cửa xuống xe, đến cơ hội nói chuyện cũng không cho Lương Hiện.

Ở nhà anh hơn mười mấy tiếng có thể nói là cuộc đời gặp phải Waterloo*, Minh Tự quyết tâm nhất định phải đem chuyện này quẳng ra sau đầu, tiếp theo đem Lương Hiện cũng xóa khỏi trí nhớ, nghĩ cũng không cần nghĩ đến.

*Gặp phải Waterloo: bị đánh bại bởi người mạnh hơn mình.

trận Waterloo là trận đánh nổi tiếng và đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoleon.

Vừa về đến nhà, cô liền hẹn chuyên gia làm đẹp tới, sau đó thay quần áo, cả người ngâm trong bồn tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa trà, nhắm mắt thả lỏng cơ thể.

Ước chừng do thần kinh được thả lỏng, ký ức vốn được cô ra sức áp xuống lúc này lại nhao nhao xuất hiện, lặp đi lặp lại trong đầu.

Tuyệt vời hơn nữa chính là, mỗi một lần còn có chút khác biệt, khiến cho cô khi thì xấu hổ khi thì vừa giận dữ vừa xấu hổ, chân đạp vào nước trong bồn tắm bắn tung tóe, phát ra tiếng rào rào, cuối cùng tức giận nhéo cái phao cao su vịt con màu vàng trong nước.

Lương Hiện này thật sự là chó má, chẳng lẽ anh ta chưa cùng con gái qua đêm, không biết con gái trước khi đi ngủ quan trọng nhất là phải tháo trang sức tẩy trang sao!

Con vịt vàng kêu “ét” một tiếng, phát ra thanh âm tán đồng.


“Mình nghi ngờ cậu cố ý khoe khoang.” Lâm Hề Gia nói, quan sát kỹ nét mặt của Minh Tự một lần, còn đưa tay chọc chọc cô: “Làn da này của mày, mịn đến độ có thể véo ra nước, có bị tổn thương chỗ nào đâu?”

Trong ao suối nước nóng VIP của khách sạn tư nhân ở ngoại ô phía Tây, Minh Tự tựa vào thành ao nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy trở mình ngồi dậy, khăn nóng quấn trên trán rơi bịch vào trong nước: “Mình tĩnh dưỡng mất hai ngày đấy, đương nhiên là hồi phục rồi. Còn nữa đây là trọng điểm à? Trọng điểm là…”

“Biết rồi biết rồi, trọng điểm là anh ta không quan tâm chăm sóc cậu chút nào, miệng còn cực kỳ thối, muốn bôi nhọ cậu!” Lâm Hề Gia vội vàng tiếp lời, lúc này mới thấy vị đại tiểu thư ngừng lại suy nghĩ linh tinh.

Tháng trước cô cùng tổ biên kịch đi Nam Thành, đã một thời gian dài không gặp Minh Tự, kết quả vừa xuống máy bay, nhà cũng chưa kịp về đã bị kéo đến tắm suối nước nóng.

Tới rồi mới biết, tắm suối nước nóng chỉ là phụ, nghe Minh tự “bóc phốt” Lương Hiện bằng một bài diễn văn nhỏ mới là chính.

“Đúng vậy.” Minh Tự nhặt khăn mặt lên từ trong hồ, tiện tay vắt sang một bên.

Giọng nói của cô hơi nhỏ.

Dù sao lúc cô thuật lại câu chuyện với Lâm Hề Gia cũng đã hơi trau chuốt lại, về việc sờ yết hầu không hé một lời.

“Tuy nhiên ngược lại, cậu không thể yêu cầu quá cao với một anh trai ‘thẳng’ được, nói không chừng anh ta căn bản không phân biệt được cậu có trang điểm hay không.” Lâm Hề Gia nói: “Đến cả người phụ trách mới tới đoàn làm phim của bọn mình, ngày đầu tiên đi làm đã gỡ miếng dán mắt hai mí của nữ diễn viên xuống.”

Minh Tự phá ra cười: “Còn có loại người này à?”

Cô nghiêm mặt, so với lúc hoá trang không khác nhau, ngâm mình trong suối nước nóng, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, thật sự là làn da trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người.

Cái này gọi là nhan sắc trời cho sao?

Chính xác.

Lâm Hề Gia bõng nhiên hiều kì: “Tự Tự,  cậu thích kiểu đàn ông thế nào?”

Hai người nhau vào học kỳ II năm lớp mười ,Lâm Hề Gia từ lâu đã nghe qua lời đồn về Minh Tự, hôm nay nói bạn nam lớp nào lớp nào như cỏ gãy trong tay cô ấy, ngày mai lại nói cô ấy từ chối công tử đại gia đời thứ hai ở trường ngoài nào đó.

Sau này cô từng cách đám người nhìn qua cô ấy từ xa vài lần, chỉ cảm thấy cô ấy dung mạo xuất sắc, khí chất lãnh đạm, giống hoa hồng cao ngạo xinh đẹp nhưng trên mình đầy gai, người sống chớ lại gần.

Minh Tự co gối nâng má, không biết đang nghĩ gì: “Vấn đề này quan trọng sao?”

“Cũng đúng, cậu sắp kết hôn rồi, dù thích ai cũng không thể ngoại tình trong lúc kết hôn.” Lâm Hề Già với tay cầm trứng gà trong cái khay gỗ lúc nãy người phục vụ mang đến: “Tuy nhiên người đã kết hôn như cậu và ‘chó độc thân’ là mình đây cũng không khác nhau

lắm.”

Từ sau khi Minh Tự về nước, ngày qua ngày vẫn đều rất thoải mái tự do, bình thường ngoại trừ lúc cô ấy nói cùng bọn Thành Dục và Lương Hiện tụ tập, bên cạnh cũng không có người đàn ông nào khác.

Điều này khiến Lâm Hề Gia thường xuyên quên mất chuyện cô ấy sắp kết hôn.

Khay gỗ trôi lơ lửng trước mắt, lắc lư tạo ra làn sóng nhỏ trên mặt nước.

Minh Tự nhìn chăm chú trong chốc lát rồi nhớ ra mình còn một vấn đề hình như chưa từng nói nói Lâm Hề Gia.

Lúc đầu do cô cảm thấy thật khó mở miệng, sau này lại nghĩ sự việc không quan trọng, để gặp mặt rồi nói, cuối cùng vẫn kéo tới hiện tại.

“Cái đó, mình có chuyện quên không nói với cậu.” Cô khẽ ho một tiếng: “Chủ nhật này cậu có rảnh không?”

Lâm Hề Gia nghĩ nghĩ một chút: “Chắc là có. Sao vậy?”

Cô tuần này chỉ có ba ngày phải đến tổ biên kịch nhỏ, ngoại trừ những lúc đi cùng tổ, thời gian còn lại đều ở nhà viết bản thảo, không có khái niệm cuối tuần.

Minh Tự đột ngột hỏi cô có rảnh hay không như vậy, co thực sự không thể chắc chắn.

Minh Tự bước hai bước về phía bên cạnh ao, cố gắng trấn tĩnh nói: “Mình chuẩn bị đính hôn.”

Giọng nói của cô bình tĩnh, lạnh nhạt, như thể đang nói chính mình muốn mua một cái túi, thế nên trong khoảnh khắc Lâm Hề GIà tưởng rằng mình nghe lầm: “Đính hôn???”

“Ừ.” Minh Tự gật đầu: “Thật ra đã đăng ký kết hôn rồi, chỉ thiếu một buổi lễ nghi thức thôi, chuyện kết hôn chắc là phải chờ đến sang năm.”

Đại khái từng có trải nghiệm bị lộ tẩy trước mặt Kha Lễ Kiệt và Thành Dục, cô cảm thấy chuyện này cũng không khó giãi bày đến thế, nhắm mắt liền qua.

Thế nên giọng điệu vẫn tương đối bình tĩnh.

Lâm Hề Gia như đang mơ: “Không phải, cậu đăng ký kết hôn từ khi nào? Tình cảm chị em hoa mẫu đơn của chúng ta cứ thế kết thúc sao?”

Cô ấy biết việc Minh Tự phải kết hôn, cũng dùng cụm từ “chồng cậu” để gọi vị hôn phu của Minh Tự, nhưng trăm triệu lần không ngờ được Minh Tự đã lặng lẽ không chút động tĩnh đăng ký kết hôn!

Mà cô hiện tại còn không biết nam chính là ai!

Lâm Hề Gia càng nghĩ càng giận, âm điệu cao vút: “Vậy nam chính là ai? Là thằng chó nào?”

“……” Minh Tự hiếm khi nào không dám nói thật.

Cô liếc nhìn hai ly rượu trên khay gỗ, theo phản xạ duỗi tay muốn lấy, ai ngờ ngọn lửa phẫn nỗ của Lâm Hề Gia đã cháy to, túm chặt khay gỗ đẩy sang bên cạnh: “Không được nhúc nhích, nói xong đã rồi uống!”

Minh Tự dứt khoát đem khay gỗ đẩy sang bên cô ấy: “Cậu uống trước một chút đi.”

Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm như vậy, Lâm Hề Gia ngay lập tức “nắm bắt” được: “Cậu sợ mình không chấp nhận được?”

“Hừ, mình là Lâm Hề Gia, tốt xấu gì cũng viết kịch bản được mấy năm, có việc gì trên đời chưa chứng kiến, làm gì có thứ khiến đầu mình nghĩ không thông?” Lâm Hề Gia đem vỏ trứng trong tay ném lên khay gỗ: “Cậu sắp phải gả cho Hoàng tử nước Anh mình cũng không thấy lạ, còn không mau mau nói xem tên của thằng chó kia là gì.”

Năm giây sau, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài liền nghe thấy từ bên trong suối nước nóng truyền ra một thanh âm đáng sợ:

 “Mẹ nó??? Lương Hiện?????”


Tình bạn của Minh Tự và Lâm Hề Gia bắt đầu từ việc đồng tâm hiệp lực đối phó với người ngoài.

Khi ấy Minh Tự mặc đồng phục trường trung học phụ thuộc, khoanh tay vênh váo đắc ý, ra dáng đại tiểu thư dạy dỗ người khác, để lại ấn tượng sâu đậm với Lâm Hề Gia.

Từ nhỏ tính cách cô đã tự ti, khi đó bị bắt nạt cũng không biết chửi lại, trong lòng thích những người cứng rắn như Minh Tự, lại không ngờ rằng một ngày nọ, mình cũng có thể khiến vị đại tiểu thư suốt ngày lải nhải kia nghẹn lời.

“Mình không giận việc khác, mình giận cậu vì đã không nói cho mình biết đầu tiên!”

“Mình ở trong lòng cậu đếch quan trọng!”

“Hôm nay cậu còn gọi mình tới mắng Lương Hiện, căn bản chính là lừa chó đến để giết!”

Vài câu trước Minh Tự chỉ có thể nằm ngửa mặc cho cô ấy nói, đến câu sau cô không nằm được nữa, ngồi thẳng dậy từ trong ao: “Nói rất đúng, cứ như thể mình đồng ý lấy anh ta ý! Chẳng phải do Minh Chính Uyên bán mình lấy tiền à!”

“……” Lâm Hề Gia há hốc mồm, cuối cùng ngẫm lại cũng thấy đúng, ánh mắt liền biến thành cảm thông: “À…”

Một lúc lâu sau hai người không nói gì, Minh Tự úp mặt vào trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Lâm Hề Gia đột nhiên kêu “A” một tiếng, hai mắt sáng lên.

Minh Tự trồi lên từ trong nước: “Sao thế?”

“Đây chẳng phải là hướng phát triển của kịch bản ‘oan gia hoan hỉ’ mình bảo sao?” Lâm Hề Gia có lẽ thực sự từng trải sự đời, rất nhanh đã để trí tưởng tượng mặc sức bay cao, chấp nhận sự thật này, cực kì hào hứng nói: “Thật ra Lương Hiện ngoại hình đẹp trai, trong nhà có tiền, lớn lên bên cậu từ nhỏ, còn hiểu cậu rõ như thế…”

Dừng, Minh Tự làm động tác tay ngăn lại: “Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền để cậu làm trái lương tâm khen anh ta vậy?”

Tuy rằng đêm đó ở Thân Thành, cô cũng từng nghĩ như vậy thế nhưng, bây giờ tuyệt đối tuyệt đôi tuyệt đối không thể thừa nhận.

Lương Hiện chính là một thằng chó.

Phần sau của câu chuyện hai người nói tới việc khác, Lâm Hề Gia sau khi chấp nhận sự thật xong liền thấy bồi hồi, lại lôi mấy chuyện từ hồi cấp ba ra nói một lúc, sau đó nữa lại nói đến chuyện ngồi lê đôi mách trong đoàn làm phim và những khổ sở hàng ngày.

“… Ở đó có một rạp chiếu phim, ngồi xe ba mươi phút mới đến nhưng cực kì cao cấp, ngay cả 3D, IMAX, 4D cũng có.”

“Một tháng qua mình đã xem một bộ phim.” Lâm Hề Gia giơ ngón tay: “Trùng quỷ đại dương, 4D”

<<Trùng quỷ đại dương>> là bộ phim bom tấn mới ra mắt gần đây, nói về vụ đắm tàu trong cơn bão trên biển, nghe nói kịch bản vô cùng xuất sắc, hình ảnh càng kích thích.

Vốn dĩ Minh Tự cảm thấy phim 4D là công nghệ chống lại con người, huống chi là phim thảm họa…

Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Hề Gia lại thở dài đầy đau khổ: “Mình cảm thấy mình bị đánh một cái thật mạnh, còn bị phun nước đầy mặt nữa.”


Đôi khi mọi việc thật tình cờ, ban ngày Minh Tự vừa bàn luận về bộ phim với Lâm Hề Gia thì buổi tối Lương Hiện lại hẹn cô.

Thật ra trong hai ngày nay hai người không phải không hề nói chuyện, ít nhất mỗi ngày Lương Hiện chưa từng quên nhắn “Minh Tự là tiên nữ”, khác biệt là Minh Tự có gửi lại cho anh hai biểu tượng cảm xúc anh đều không để ý.

Cô vô cùng tức giận.

Có lẽ do nhận ra điều gì, đêm nay Lương Hiện sau khi khen ngợi lại nói: “Tối mai tôi mời em đi xem phim để đền tội, được chứ?”

Minh Tự biết rằng đây là một dấu hiệu giảng hòa với cô.

Cô vừa định giả vờ làm cao, bỗng nhiên nhớ tới lời than thở của Lâm Hề Gia, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi.

Cô búng ngón tay: “Được, nhưng tôi sẽ chọn phim và mua vé.”

Lương Hiện nhíu mày: “Vậy chẳng phải là em mời tôi à?”

Minh Tự “Hừ” một tiếng: “Nghĩ hay nhỉ, chuyển khoản tiền cho tôi.”

Một lát sau, quả nhiên Lương Hiện gửi một “bao lì xì” qua cho cô, Minh Tự nhận lấy, sau đó quyết đoán chọn hai vé phim 4D <<Trùng quỷ đại dương>>

Mua vé thành công, cô mỉm cười đầy khoái chí.

HẾT CHƯƠNG 30


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện