Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 33


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 33

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Ngón tay của Lương Hiện động đậy, Minh Tự cực kỳ cảnh giác nắm càng chặt hơn, thậm chí đem ngón tay của anh bẻ ra sau, đề phong anh khoá màn hình.

Anh buồn cười, đuôi mắt thoáng liếc nhìn cô: “Đề phòng cướp hả?”

Minh Tự nhếch môi cười: “Vậy anh giải thích rõ ràng trước đi.”

“Giải thích cái gì?”

Minh Tự “Hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn anh: “Giả ngu, tên tôi không phải do anh lưu à?”

Hôm nay cô buộc tóc, lộ ra cái trán trơn bóng, hai bên mai vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống, càng thêm yêu kiều quyến rũ.

Nhìn cô lúc này, đường nét khuôn mặt diễm lệ, hàng mi tinh tế độ cong vừa đẹp, sự đắc ý bộc lộ rõ ràng.

Lương Hiện cụp mắt, nói: “Không phải em thấy rồi à?”

“Anh có ý gì?” Minh Tự kéo dài giọng điệu, tưởng tượng: “Không phải anh vẫn luôn yêu thầm tôi nhưng ngại nói ra đấy chứ?”

“Từ nhỏ đến lớn đều cãi nhau không lẽ là muốn thu hút sự chú ý của tôi hả?”

Lương Hiện bị hoạt động não bộ của cô thuyết phục: “Tôi thích em không theo đuổi, mà lại cùng em cãi nhau nhạt nhẽo như vậy à.”

“Ai biết được?” Minh Tự vén tóc rũ xuống, không chút ngại ngùng, tự cảm thấy mình đúng: “Dẫu sao cũng có người lén đổi tên tôi thành ‘Minh tiên nữ’ đấy.”

Nói xong câu này, cô nghiêng đầu, rất có hứng thú chờ đối phương trả lời.

Đương nhiên không phải thật sự cảm thấy Lương Hiện thầm yêu mình, cô chỉ thấy tò mò, một người ở trong hoàn cảnh nào mà lại đổi tên lưu trong danh bạ đặc biệt như vậy cho người khác.

Như cô đây thật sự rất lười, đều lưu tên tất cả mọi người, thậm chí có người đến ghi chú cô cũng không viết.

Lương Hiện khẽ cười, giọng hơi trầm xuống: “Nếu đúng là như vậy thì em định làm gì?”

Anh không những không phủ nhận mà còn hùa theo cô. Minh Tự nghẹn lời một lúc, tất nhiên không thể nào tra hỏi tiếp.

Lúc này, có người đi qua, nhìn về phía bọn họ.

Sau khi người ta đi qua, bầu không khí im lặng đông đặc xung quanh mới bắt đầu từ từ lắng xuống.

Cũng đúng vào lúc này, Minh Tự cuối cùng đã nhận ra, nãy giờ mình vẫn luôn nắm tay Lương Hiện, vì dùng lực quá mạnh mà ngón tay gần như đan vào giữa ngón tay anh.

Xương tay của người con trai thon dài, xúc cảm rõ ràng mà xa lạ, không giống với cô. Vừa rồi lúc cô nắm lấy tay anh rất tự nhiên, vậy mà lúc này lại nóng đến độ bỏng người.

Minh Tự nhanh chóng buông tay ra, trên mặt không hiểu sao hơi nóng lên, cô vội vàng nói lung tung: “Anh nói thật đi, sao lại lưu tên tôi như vậy.”

Lương Hiện thong dong khoá màn hình, một tay cầm di dộng tự nhiên hạ xuống.

Anh hạ tầm mắt nhìn xuống, ánh nhìn dừng ở trên môi cô nửa giây, khoé môi làm như vô ý nở nụ cười: “Muốn đặt thì đặt thôi.”


Rõ ràng người để tên là anh, thế nào mà người quắn quéo lại là cô?

Minh Tự ôm con vịt con vào phòng chiếu phim, sự chú ý hoàn toàn không đặt vào bộ phim.

Trên tay vịn giữa hai người là gói bắp rang bơ, mùi bơ thơm ngọt tản trong không khí, trong lúc lơ đãng hơi thở cũng ngọt theo.

Cô tiện tay cầm một viên bỏ vào trong miệng, ngơ ngẩn ăn hết.

Bắp rang bơ, không ăn thì thấy thèm, ăn được mấy viên Minh Tự đã hết hứng thú, dùng khăn ướt lau tay, nhìn về phía màn hình.

Cô thất thần lâu lắm rồi, cho nên hoàn toàn không theo kịp cốt truyện. Không biết vai nam nữ chính giây trước còn đang cãi nhau, giây sau làm thế nào lại có thể ôm nhau lăn lộn cùng một chỗ nghiêng nghiêng lệch lệch.

Xem được vài phút, Minh Tự liền hiểu ra, không phải cô không theo nổi cốt truyện mà đây vốn dĩ là logic “cưỡi ngựa xem hoa” tiêu chuẩn của phim điện ảnh lãng mạn.

Bảo sao chỉ có vài người xem.

Đều do lúc chọn phim quá cẩu thả.

Minh Tự buồn chán ngáp một cái chảy cả nước mắt.

Tuy nhiên cô rất nhanh lại nghĩ tới điều gì đó, lóc nhóc ngồi dậy, vươn tay ra chỗ Lương Hiện: “Cho tôi xem điện thoại của anh.”

Là muốn xem lại tên danh bạ một lần nữa à?

Lương Hiện mỉm cười, đề nghị: “Hay là tôi chụp màn hình gửi em nhé?”

Minh Tự cầm di động, lườm anh: “Nghĩ cái gì thế? Tôi không ảo tưởng đến thế… Mở khoá đi.”

Lương Hiện không biết cô định làm gì nhưng vẫn nghe theo.

Minh Tự vừa mở WeChat vừa cực kỳ quang minh chính đại tuyên bố mục đích: “Tôi xem xem anh có phải còn có Triệu tiên nữ, Tiền tiên nữ, Tôn tiên nữ, Lý tiên nữ không…”

Cô là đang hoài nghi anh gom góp đủ Bách Gia Tính* hay gì.

*Bách Gia Tính: một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc, trong đó phổ biến nhất là Triệu, Tiền, Tôn, Lý.

Lời cô nói làm Lương Hiện suýt chút nữa phá ra cười.

Anh một tay chống trán, ánh mắt hướng về cô, giọng điệu trêu chọc: “Tìm được chưa?”

Minh Tự vô tình nhìn trộm cái gì **, chỉ là tiện tay lướt lướt nhìn vài lần.

Danh sách liên lạc của Lương Hiện cũng giống cô, đều để tên bình thường.

Biết được điều này không hiểu sao Minh Tự lại hơi vui vẻ, cô đem điện thoại trả cho anh, dùng kiểu ngữ điệu “Coi như anh thức thời”, nói “Tiên nữ chỉ có thể có một người”.

Lương Hiện “Ừ”, nét cười vẫn trên môi, nói tiếp: “Chỉ có em thôi.”

Minh Tự thỏa mãn ngả ra lưng ghế, bóp mặt con vịt bông. Trên màn hình đôi tình nhân vẫn chưa hôn xong nhưng so với khi nãy thuận mắt hơn.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:  “Tôi có phải cũng nên sửa tên danh bạ cho anh không, có qua có lại.”

Lương Hiện bất ngờ: “Sửa thành gì?”

Minh Tự im lặng một lát, không biết nghĩ tới điều gì mà miệng cười tủm tỉm, sau đó rất nhanh kìm lại ý cười xấu xa này.

Cô lấy di động ra, ấn vào giao diện của Lương Hiện, gõ mấy chữ rồi giơ ra trước mặt anh.

Lương Hiện rất hào hứng nhìn vào…

“Con heo Tiên nữ nuôi”

Anh suýt chút nữa bị cô chọc cười, cúi người áp lại gần, khuỷu tay thuận thế để bên cạnh người cô, đuôi mắt hơi ngước lên với vẻ uy hiếp: “Minh Tự, em muốn đánh nhau thì nói thẳng.”

Minh Tự nhìn thẳng vào anh hai giây, cảm thấy hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, “Hừ” một tiếng, xoay người ngăn trở tầm nhìn của anh, gõ thêm mấy chữ.

Lại quay ra, cô đem điện thoại đập lên vai anh: “Như vậy được rồi chứ?”

Lương Hiện đưa tay cầm lên xem, lần này đổi thành: “Trai đẹp Tiên nữ nuôi”.

Anh hơi nhoẻn miệng cười, tuy nhiên nụ cười tắt rất nhanh.

Minh Tự thấy Lương Hiện cầm di động gõ chữ, nhịn không được muốn thò đầu lại gần xem, ai ngờ anh hơi ngửa ra sau, nhẹ nhàng tránh khỏi tầm mắt của cô.

Cô nghi ngờ hỏi: “Anh sửa gì thế? Không được sửa thành cái gì xấu xa không biết xấu hổ.”

“Cái gì gọi là xấu xa không biết xấu hổ?” Lương Hiện đã sửa xong rất nhanh, cầm điện thoại di động lắc lắc trước mặt cô: “Đây mới là phiên bản chính xác.”

Minh Tự nhìn, phì cười: “Ảo tưởng.”

Anh sửa thành…

Trai đẹp nuôi Tiên nữ.


Nghĩ lại, buổi xem phim hôm đó chỉ có thể khái quát bằng ba từ “Không ra gì”.

Phim 4D không xem, bộ phim tình cảm kia nội dung nhạt nhẽo không có giá trị, thậm chí còn thành công ru ngủ Minh Tự, lúc tỉnh lại thấy mình đang tựa vào vai Lương Hiện.

Bất ngờ là lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tâm tình của hai người ngược lại có vẻ không tệ, ít nhất không có chút ấn tượng không tốt nào về bộ phim.

Trên xe lúc đi về, Minh Tự cũng cực kì dè dặt tỏ ra “Miễn cưỡng” chấp nhận lời xin lỗi của anh.

“Cô Minh, cô có vẻ rất vui.” Lúc Minh Tự về đến nhà, dì Trương ra đón: “Đi hẹn hò cùng anh Lương sao?”

Nụ cười trên môi của Minh Tự vụt tắt.

Lúc trước dì Trương là quản gia cô tự mình chọn, tính ra ở đây đã ba năm, nhưng thời gian hai người họ thực sự ở cùng nhau cũng chỉ có mấy ngày cô về nước vào Giáng sinh mỗi năm.

Cho nên trong mắt dì Trương, Sầm Tâm Nhạn mới là nữ chủ nhân ở nơi này.

Minh Tự gần như có thể đoan chắn nếu lúc này cô tỏ ra chút khó chịu, Sầm Tâm Nhạn có thể lập tức gọi điện thoại tói, dò hỏi trạng thái tình cảm của cô và Lương Hiện.

Không phải cô không muốn đổi một quản gia khác, chỉ là đổi ai cũng đều như nhau.

Sầm Tâm Nhạn vừa đe doạ vừa dụ dỗ, thu mua lòng người, cách làm từ trước đến nay vẫn vậy.

“Đúng vậy.” Minh Tự đạp rơi chiếc giày cao gót trên chân, tiện tay đem túi xách đưa cho dì Trương, đôi mày lạnh

nhạt: “Tuy nhiên, cháu hy vọng dì đừng báo với bà ấy.”

Lời này ám chỉ ai không cần nói cũng biết.

Dì Trương nhận túi xách, vẻ mặt xấu hổ chớp mắt một cái: “ Cô Minh nói đùa…”

Bà sống ở đây nhưng lại làm việc cho Sầm Tâm Nhạn, đây vốn là bí mật không nói ra mà hai người tự hiểu rõ trong lòng. Không biết hôm nay có việc gì không thông mà vị đại tiểu thư này bỗng nhiên lại nói toạc ra.

Minh Tự đi vài bước rồi xoay người lại.

Hôm nay cô mặc một váy suông đen ngắn, tà váy bao quanh đôi chân thon dài cân xứng. Lúc này cô đã đổi sang dép lê, tuỳ rằng đế bệt nhưng vừa đứng lên khí thế vẫn đề ép người ta.

“Dì Trương.” Cô hạ cánh tay xuống, nhẹ nhàng cười, có ý nhắc nhở: “Đừng quên tiền lương của dì là do cháu trả, không phải nhà họ Minh.”

Cô đang nhắc nhở bà ấy bớt lo chuyện bao đồng, dì Trương lộ vẻ xấu hổ, nhất thời không biết trả lời thế nào.


Minh Tự lập tức đi lên phòng làm việc. Biệt thự có phòng gác mái, diện tích không lớn nhưng mời kiến trúc sư giỏi nhất đến thiết kế nội thất, bài trí theo phong cách khác biệt.

Cô giơ tay mở đèn.

Trong một góc đặt bồn cây xanh tự do sinh trưởng, mỗi một cánh lá đều sẽ có người định kỳ lau dọn, dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng sạch sẽ sáng bóng.

Bên cạnh bồn cây là một chiếc xe lăn màu đen.

Từ sau khi chân Minh Tự khỏi thì không dùng đến nữa, tuỳ ý để ở một góc. Lúc này không biết vì sao cô lại ngồi xuống, di chuyển bánh xe tới bên bàn làm việc.

Độ cao vừa hay thích hợp.

Chắc vì đã ngủ trong rạp chiếu phim, Minh Tự cũng không mệt.

Cô ngẩng mắt, ánh mắt lơ đãng đảo quanh phòng làm việc, lại nghĩ đến biểu cảm xấu hổ vừa rồi của dì Trương. 

Uy hiếp đuổi việc dì ấy chỉ là thuận miệng, không có dì Trương thì cũng có dì Lý, Minh Tự biết, chỉ cần tiếp tục ở lại nơi này, rất khó thoát khỏi sự kiểm soát của Sầm Tâm Nhạn.

Bỗng nhiên có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô.

Suy xét cẩn thận, cô lại thấy phiền phức.

Muốn chuyển nhà phải làm lại phòng làm việc, hơn nữa cô chưa từng đến nơi đó, không biết ở có thoải mái không.

Minh Tự không tiếp tục nghĩ nữa, dù sao cũng không ngủ được, cô dứt khoát thức đêm, thiết kế một bộ trang sức.

Bộ trang sức này mấy hôm trước cô nhận lời ủy thác của bạn học đại học, người bạn học kia sau khi về nước làm việc cho một tạp chí nghệ thuật hàng đầu trong nước. Nhân dịp kỷ niệm 25 năm thành lập, lãnh đạo cấp cao quyết định đặt một bộ trang sức phiên bản giới hạn.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhẫn và dây chuyền vẫn là niềm vui của thanh niên văn nghệ, vì thế nhất định phải làm.

Loại thiết kế này đều yêu cầu kiểu dáng đơn giản, dễ đeo nhưng làm không tốt sẽ thành loại hàng phổ thông đại chúng bình thường.

Minh Tự đọc bình luận dưới bài báo mừng 25 năm chọn ra được danh ngôn kinh điển của năm vị tác giả nước ngoài được yêu thích nhất. Dòng chữ tiếng anh nho nhỏ chạy dọc theo từng vòng từng vong, vừa tinh xảo lại dễ nhìn. Mà hoa tai và vòng cổ cũng khắc chữ riêng biệt, vừa nhìn là biết cùng một bộ.

Lúc chụp ảnh gửi cho người bạn, chắc cô ấy cũng đang thức đêm, chỉ vài giây sau đã đáp lại: “Ôi ôi ôi Minh Tự cậu tuyệt quá!”

“Đang chạy bản thảo có thể nhìn thấy chiếc nhẫn đẹp như vậy, mình thật sự có thể đuổi kịp.”

“Mình cảm thấy cái này nhất định có thể chinh phục được ông chủ như con rùa trọc đầu kia của bọn mình, ông ta thích nhất là kiểu tràn đầy phong các nghệ thuật.”

“Đúng rồi Tự Tự, cậu có Weibo không? Đến lúc đó chúng mình muốn đề tài khoản của nhà thiết kế.”

Minh Tự trả lời cô ấy: “Bây giờ mình đăng ký.”

Đăng ký Weibo chỉ mất vài phút, Minh Tự đăng ký xong liền gửi tài khoản cho cô ấy. Hai người lại nói chuyện thêm vài câu rồi ăn ý không quấy rầy công việc của đối phương.

Minh Tự thoát khỏi khung chat, ánh mắt thoáng thấy một cái tên sáng chói “Trai đẹp nuôi Tiên nữ” nằm trong danh bạ, bỗng nhiên thấy hơi xấu hổ.

Cô nhấn vào trang của Lương Hiện, phát hiện người này gần như không thích đăng bài trong vòng bạn bè, bài đăng gần nhất là vào Tết năm ngoái, ảnh chụp Nguyên Đán.

Minh Tự ấn vào xem chi tiết, muốn xem bình luận lại không cẩn thận trượt tay nhấn “Thích”.

Cô nhìn chăm chú hai giây, cuối cùng cũng không bỏ “Thích”.

Giờ này Lương Hiện hẳn đã ngủ rồi.

Nhưng Thành Dục không ngủ, không những không ngủ mà còn tới chọc Minh Tự: “Minh Tự, anh thấy em ấn ‘Thích’ bài viết của anh Hiện, hai người giảng hoà rồi à?”

Ký ức của Thành Dục vẫn dừng lại ở cái ngày “Cô say rượu bị quẳng vào bụi hoa”, cứ thế đinh ninh rằng hai người bọn họ đã kết thành thù.

Minh Tự cũng không giải thích, nói đúng sự thật: “Trượt tay.”

Thành Dục: “À… Haiz…”

Hai chữ này chất chứa tâm sự nặng nề, phảng phất một nỗi buồn thúi ruột.

Minh Tự không hiểu vì sao lại phì cười, cô suy nghĩ rồi hỏi: “Dục dục, anh lưu tên em trong danh bạ là gì?”

Thành Dục đáp lại rất nhanh: “Tên của em.”

Minh Tự: “Sửa lại đi.”

Thành Dục: “Sửa thành gì?”

Minh Tự: “ Minh tiên nữ”

Nếu là Kha Lễ Kiệt, chắc sẽ trả lời bằng dấu ba chấm. Nhưng Thành Dục thì không, anh là thiên thần nhỏ, Minh Tự nói cái gì chính là cái đấy.

Qua vài giây, anh vô cùng hào hứng gửi lại ảnh chụp màn hình: “Xong rồi.”

Tầm mắt của Minh Tự dừng lại chốc lát ở phần tên, ba chữ giống nhau như đúc nhưng dường như lại thiếu chút gì đó, khoé miệng sẽ không nở nụ cười.

Cô không hiểu được chính mình, cuối cùng vẫn gõ chữ: “Thôi.”

“Anh đổi lại đi.”

Thành Dục lần này cuối cùng cũng: “……”

Nói chuyện với Thành Dục vài câu, Minh Tự ngáp mấy lần, chuẩn bị xả nước đi tắm.

Đúng lúc này, di động rung lê, cô lười biếng khom lưng, cụp mắt nhìn. Cái người “Trai đẹp nuôi Tiên nữ” ròi hỏi cô: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ à?”

HẾT CHƯƠNG 33


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện