Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 34


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 34

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Giây phút nhận được tin nhắn kia, Minh Tự theo phản xạ nhìn giờ trên điện thoại.

01 giờ 13 phút sáng.

Đây là một trong vài lần hiếm hoi thức đêm kể từ sau khi cô về nước, không ngờ lại trùng hợp như vậy, Thành Dục và Lương Hiện đều không hẹn mà cùng làm “cú đêm”.

Minh Tự cầm di động trả lời: “Anh cũng chưa ngủ sao?”

Cô thu dọn qua bàn làm việc, ra khỏi cửa tắt đèn, màn hình di động sáng lên.

Lương Hiện: “Không ngủ được.”

Cách màn hình không nhìn được biểu cảm và giọng điệu của anh, Minh Tự tự mình phỏng đoán, vừa đi vừa gõ chữ: “Sao thế, có tâm sự à?”

Cô vừa ấn nút “Gửi”, trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên ánh sáng chói mắt từ tia sét, ngay sau đó bên tai một tiếng sấm vang lên “Ầm ầm…”

Mưa to trút xuống.

Minh Tự hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, bị doạ thiếu chút nữa hét lên, suýt không đứng vững. Sau một lúc lâu, cô ôm ngực, tim đang đập loạn nhịp thịch thịch, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đột nhiên trời đổ mưa.

Trận giông bão này tới bất ngờ, bọt nước đập liên tục vào cửa kính, tạo thành từng đợt nước mưa dầm dề quật tới tấp, lưu lại những vệt ướt.

Mùa hè ở Bình Thành, những cơn mưa như vậy rất nhiều.

Tuy nhiên đi vài bước, một tiếng sấm rền lại vang lên không hề có dấu hiệu báo trước.

Mí mắt Minh Tự nháy liên tục, cố nén cảm giác kinh khủng khiến đầu muốn nổ tung, bước thật nhanh xuống cầu thang. Cô đóng cửa phòng ngủ, nằm trên giường một lúc mới nhớ ra lấy điện thoại ra xem WeChat.

Tin nhắn của Lương Hiện gửi đến ba phút trước: “Không có.”

Phía dưới còn có một tin: “Có sấm sét, sợ không?”

Khi còn bé Minh Tự cực kỳ sợ sấm sét, có thể doạ cô trốn khắp nơi.

Lần đó ở viện điều dưỡng trên đảo, đúng lúc gặp phải một đợt giông bão lớn hiếm thấy.

Bảo mẫu tìm khắp biệt thự cũng không thể tìm được Minh Tự, kinh hoảng thất sắc báo lại, Thành Dục vừa nghe thấy liền òa khóc, cuối cùng vẫn là Lương Hiện tìm được cô ở phòng thay quần áo.

Khi đó Minh Tự cuộn mình bên sọt tre trong góc trang trí, co ro thành một khối nho nhỏ, hai tay bịt chặt lỗ tai lại.

Cô bé mặc váy ngủ, lộ ra cánh tay, lúc tia chớp ngoài cửa sổ xẹt qua, làn da như bao phủ một lớp tuyết.


Trong chốc lát cô không trả lời, Lương Hiện lại nhắn: “Minh Tự?”

Minh Tự trở mình, lúc này mới gõ từng câu từng chữ: “Anh cho rằng em ba tuổi sao?”

Lương Hiện cười nhẹ: “Em khi đó hẳn đã sáu tuổi?”

Đó cũng là lần đầu tiên anh biết hoá ra Minh Tự nhát gan như vậy, nghe thấy tiếng sấm liền liền vùi đầu vào đầu gối, như con đà điểu.

Thấy tia chớp xẹt qua, anh vỗ vai cô nhắc cô chú ý: “Sắp có sét.”

Minh Tự lại hoảng sợ, chạy nhanh như bay rút áo choàng màu sắc rực rỡ ở bên cạnh, lập tức trùm đầu lại, giống như làm vậy có thể không nghe thấy.

Sáu tuổi…

Minh Tự đương nhiên cũng nhớ, anh nhắc tới tới trận mưa to kia.

Lần đó cô chỉ muốn mau mau chạy đi, ở trong ngăn tủ toàn là áo choàng và chăn, liền trốn vào sọt tre, chắc do quá sợ nên khi người khác đi tìm cô, cô cũng không nghe thấy.

Cho đến khi cách lớp áo choàng, có một đôi tay bịt tai cô, gần như cùng lúc với tiếng sấm nổ tung, cô nhẹ nhàng run rẩy, chắc vì sự chú ý bị phân tán, cảm thấy tiếng sấm lần này yếu đi không ít.


Tiếng sấm là bóng ma thời thơ ấu của cô, cô đương nhiên sẽ không quên.

Chỉ là không nghĩ lâu tới vậy mà Lương Hiện vẫn còn nhớ.

Minh Tự một tay chống cằm, cắn môi suy nghĩ.

Ký ức bỗng nhiên có chút mơ hồ… Lương Hiện vẫn luôn như vậy hay là sau lúc giảng hoà mới đối tốt với cô?

Cô cảm thấy hẳn là cái sau.

Nếu không, bọn họ cũng không cãi nhau nhiều năm như vậy.

Tuy nhiên nếu đã giảng hoà, có vài việc không còn quan trọng.

Cô rất rộng lượng.

Minh Tự tê tay, đổi tay chống cằm, dùng tai trái chậm rãi gõ chữ: “Không được nói đến lịch sử đen tối của tôi, mau đi ngủ đi.”

Kia cũng được coi là lịch sử đen tối?

Tuy nhiên thời gian đã quá khuy Lương Hiện không cùng cô nói tiếp, nhìn như thoả hiệp nói: “Ừ không nói nữa.”

Việc mất ngủ ngoài ý muốn này chắc là bắt đầu từ lúc anh phát hiện trên má mình có dấu son môi nhạt nhạt.

Nghĩ đến đây, bảo sao lúc ở đại sảnh, Minh Tự rất nhiều lần nghiêm túc nhìn má anh, giống như muốn nói rồi lại thôi, mỗi lần anh nhìn cô ánh mắt dò hỏi, cô lại làm như không có việc gì để nói.

Cô cũng rất hư.

Lương Hiện khẽ mỉm cười, giơ tay muốn cọ sạch vết hồng hồng kia, nhưng không biết vì sao tay lại khựng lại giữa chừng.

Anh nhớ khi còn nhỏ, rất nhiều lần người lớn thấy anh và Minh Tự cãi nhau còn thích trêu bọn họ, nói anh sau này lớn lên cưới Minh Tự được không.

Anh một mực bảo không được.

Lúc ấy Lương Hiện tuy còn nhỏ nhưng cũng hình thành sơ sơ mẫu hình lý tưởng.

Từ tận đáy lòng anh cảm thấy con gái giống Minh Tự vừa kiêu căng lại tùy ý, đối với ai cũng có thể hiện thái độ, còn thích đem bọn con trai chỉ huy xoay vòng vòng, không hợp với anh chút nào.

Ai ngờ qua nhiều năm như vậy, lời nói lúc trước của người lớn lại thành sự thật, anh lại trở thành một trong số đám con trai, bất tri bất giác hình thành thói quen nghe theo cô.


Chưa đến 7 giờ, trước cửa khách sạn ở Bình Thành, thảm đỏ trải dài một đường uốn lượn đến chân bậc đá cẩm thạch.

Phóng viên vác máy quay bày sẵn trận địa đón địch, đèn flash không ngừng nghỉ.

“Nhớ kỹ, nhất định phải tranh thủ thời gian để chụp! Đi hết thảm đỏ chúng ta không có thư mời thì không thể vào được!”

“Chụp nét một chút! Nhớ kỹ tập trung vào người!”

“Thay đổi máy quay không? Nhanh kiểm tra đi!”

“Có tới không?”

“…”

Cuối cùng, dưới ánh nhìn mong chờ của mọi người, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi đi tới.

Xe dừng ngay ngắn trước thảm đỏ, người giữ cửa tiến lên mở cửa xe, trong chốc lát vô số ánh đèn flash hết đợt này đến đợt khác sáng lên, làm bầu trời đêm sáng như ban ngày.

“Khoa trương đến mù mắt tôi.” Phóng viên thực tập sinh bị đám đông đẩy lảo đảo vài bước, khó khăn mở miệng: “Tôi còn không biết bọn họ trông như thế nào.”

“Camera của cô thấy là được.” Một tay lão làng cho biết: “Cô cho rằng tôi thấy rõ sao?”

Thực tập sinh ngăn đám đông chèn tới, từ kẽ hở vươn tay ấn chụp lung tung một hồi, lấy về kiểm tra mới phát hiện tất cả đều là hướng lên cao, không dùng được ảnh nào, tức khắc nhụt chí.

Tư thế này, so với lúc cô chạy theo minh tinh còn điên cuồng hơn.

Mà trong thời gian ngắn ngủi, nam nữ chính của tiệc đính hôn đã đi đến ngay trước mặt.

Ở khe hở giữa đám người, chỉ cảm thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn, người con gái phong thái kiều diễm xinh đẹp, làm người ta nhịn không được muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Bản năng theo dõi minh tinh của thực tập sinh bộc lộ trong nháy mắt, quyết đoán lựa chọn nhìn cho đã mắt cái đã.

Cô đem

camera ôm ở trước ngực, chuyên tâm mở đường, cuối cùng vượt qua trở ngại đứng lên hàng đầu, miệng há hốc thành chữ “O”…

Làm sao có thể có hai người tuyệt phối đến như vậy.

Vị Lương đại thiếu gia trong truyền thuyết kia giá trị nhan sắc cũng quá cao rồi, thật sự là ông chủ của công ty điện ảnh mà không phải là đại minh tinh sao?

Nhìn kìa, vai rộng, eo thon, chân dài, trên người mặc âu phục may riêng, thần thái tinh anh lộ rõ, nét mặt anh tuấn ung dung, phong thái phóng khoáng điềm nhiên, hoàn hảo không tì vết.

Mà vị Minh đại tiểu thư kia, tóc dài như lụa búi sang một bên, lộ ra cổ trắng nõn, đeo vòng cổ của… của Van Cleef & Arpels*? Còn là bản định chế cao cấp?

*Sương sương cái ảnh cho mọi người tưởng tượng nhé: 1 triệu tệ = 3 tỷ VNĐ nhé

Cô bé phóng viên thực tập sinh không nhận ra đó là bộ sưu tập nào, tầm mắt hướng lên trên, dúng lúc thấy đại tiểu thư lộ ra nụ cười lễ phép.

Cô có ngoại hình rực rỡ quyến rũ, chỉ với ánh mắt đầu tiên đã tạo cho người ta ấn tượng kiêu ngạo khó gần, nhưng lúc này cô đang cười rộ lên, đôi mắt hơi cong, môi đỏ nhướng lên, bọng mắt nhàn nhạt hiện ra cảm thấy rất ngọt ngào.

Bọn họ đứng bên cạnh nhau, nói như thế nào nhỉ, là phong thái xuất chúng “kẻ tám lạng người nửa cân” tạo nên sự kết hợp tuyệt vời!

Cô bé phóng viên cực kỳ hâm mộ nhìn theo hai người đi xa, nhịn không được nở nụ cười mẹ hiền.


Lễ đính hôn thực sự là sự hợp tác lớn, Kinh Hoằng cùng Minh Thị gần như mời toàn bộ những nhân vật quan trọng trong giới thương nhân chính trị ở Bình Thành cùng với các đối tác nước ngoài, thống nhất đi từ cửa VIP vào thẳng bàn.

Mà sau đó bước trên thảm đỏ chỉ còn lại minh tinh và nghệ sĩ dưới trướng công ty điện ảnh Kinh Hoằng. Các nam nữ nghệ sĩ hot nhất bấy giờ đi qua đi lại như nước chảy trước mắt, nhóm truyền thông canh giữ ở bên ngoài lại được một phen vui sướng cuồng nhiệt.

Có thể nhận được thư mời tiến vào hội trường tiệc đính hôn đều là các hãng truyền thông lâu đời ở Bình Thành.

Bọn họ tương đối chuyên nghiệp và rụt rè, có người điều chỉnh góc độ quay chụp, có người mang theo máy tính, đã bắt đầu gõ chữ cành cạch.

Buổi lễ đính hôn rất nhanh được bắt đầu, Minh Tự khoác tay Lương Hiện bước lên sân khấu, dáng vẻ ngọt ngào đứng cạnh người lớn, tùy ý để đèn flash chiếu đến.

Sau đó là một vài sự kiện hợp tác gần đây giữa Kinh Hoằng và nhà họ Minh, không liên quan đến hai người họ.

Minh Tự vào phòng nghỉ VIP, ngồi phịch xuống sô pha, Lương Hiện trở tay đóng cửa lại, cất bước lại gần.

Cô nhẹ nhàng nhếch khoé môi, dừng lại, giống như thả lỏng cơ mặt: “Tôi cười đến đơ cả miệng.”

Lương Hiện khom lưng từ tủ lạnh mini lấy ra hai chai nước khoáng, nghe vậy: “Em không cười cũng không sao.”

“Như vậy sao được.” Minh Tự buông gương nhỏ trong tay, ra vẻ “Anh hiểu sao được”: “Sẽ bị chụp nhiều ảnh xấu lắm.”

Bất cứ lúc nào, gánh nặng hình tượng của Tiểu Khổng Tước cũng rất lớn.

Lương Hiện nhoẻn miệng cười, đem chai nước khoáng đưa cho cô: “Uống không?”

“Thôi, son của tôi trôi mất.” Minh Tự lại giơ gương lên soi. Cô cực kì hài lòng với chuyên viên trang điểm hôm nay, cân nhắc lúc sau tìm người này để xin cách thức liên lạc.

Thấy chai nước khoáng được mở nắp đưa qua, miệng bình còn cắm một ống hút, Minh Tự khựng lại, theo phản xạ đưa tay ra nhận lấy, cắn ống hút uống một ngụm.

Lương Hiện rút tay lại, dựa vào tủ rượu cách cô không xa.

Tối nay Anh mặc âu phục màu đen, kết hợp nhẹ nhàng với áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu đen, so với ngày xưa chín chắn hơn không ít, nhưng mà loại phong thái ưu việt của công tử lại chẳng mảy may giảm bớt.

Không biết có phải bởi vì hoàn cảnh đặc biệt hay không, giờ phút này Minh Tự nhìn anh luôn cảm thấy có chút xa lạ.

Phiêu phiêu lâng lâng, chân bước trên không trung.

Không phải cô chưa từng tưởng tượng ngày này trong đầu… Khi mới về nước, Minh Tự ấp ủ 108 kế hoạch phá hoại, dự định nhất định phải bày ra hết ở lễ đính hôn.

Không ngờ mới chỉ chưa đầy nửa năm, cô và Lương Hiện thế mà đã có thế tâm bình khí hoà, cùng đối mặt với sự thật hai người đã liên hôn.

Minh Tự để chai nước khoáng xuống, ánh mắt lơ đãng đảo qua ngón giữa tay trái của mình, ơi đó đang đeo nhẫn đính hôn, là thiết kế của Harry Winston, nhẫn kim cương hình oval màu hồng nhạt, độ tinh khiết IF**, đến viên kim cương cũng có tên gọi riêng của mình là “Pride”.

**độ tinh khiết IF của kim cương: Internally Flawless: Không có bao thể bên trong, có bao thể bên ngoài nhưng cực kì ít không đáng kể ( có thể coi là hoàn toàn không tì vết)

Cái ngày nhẫn giao đến tay, cô đeo vào, cảm thấy rất đẹp, muốn chụp ảnh cho Lương Hiện xem, lại cảm thấy kì lạ nên thôi.

Hay là bây giờ để anh ngắm nhìn một chút?

Lương Hiện thấy cô nhìn chiếc nhẫn chằm chằm một lúc lâu không nói, nét mặt có chút bối rối, anh im lặng một lát rồi vẫn cất bước tới, khom lưng nhìn cô, hỏi: “Sao thế, hối hận rồi à?”

HẾT CHƯƠNG 34


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện