Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 35


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 35

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Minh Tự không tài nào liên tưởng câu “Hối hận” của anh với biểu hiện của cô nổi, bèn nghi hoặc hỏi: “Hối hận gì cơ?”

Cô nói, ngước mắt lên nhìn Lương Hiện.

Giờ phút này khoảng cách của hai người cực gần, Lương Hiện hơi cong eo, từ góc độ của cô vừa đúng thấy được yết hầu của anh khẽ động đậy.

Minh Tự không biết nghĩ tới gì mà nhanh chóng lảng đi, bàn tay làm động tác quạt gió, một lúc sau cũng không nói gì. 

Lương Hiện đứng thẳng, hỏi cô: “Nóng lắm à?”

Bàn tay của Minh Tự khựng lại, như mới phản ứng lại mình đang làm gì.

Một thoáng sau, cô hạ tay xuống, như không có việc gì đặt trên đùi: “Vẫn ổn.”

Hôm nay cô đeo vương miện, bên trên điểm xuyết hạt trân châu cùng kim cương màu hồng, mái tóc đen dài xõa ra hai bên, mỗi một sợi tóc đều được uốn cong công phu, toát ra vẻ ung dung rất hợp thời điểm.

Lúc này cô hơi nghiêng mặt đi, phần thân trên lụa mỏng màu champagne tôn lên làn da trắng nõn nà trong suốt, làn váy uốn lượn chạm đất, váy ren đính hoa thủ công tinh xảo tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Cô ngồi ở đó dưới ánh sáng, người như được bao phủ trong làn sa mỏng, trông có phần gợi cảm. Làn da trắng nõn, đẹp đến hơi không thật.

Lương Hiện xoa tay, không biết để đâu bèn đút vào túi quần tây.

“Vừa rồi anh hỏi tôi hối hận gì cơ?”

Minh Tự thay đổi tư thế ngồi dựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn anh, lờ mờ đoán được: “Kết hôn cùng anh?”

Lương Hiện đi đến ghế đơn bên cạnh cô ngồi xuống, “Ừ” một tiếng. 

Anh đã hiểu vừa rồi là mình hiểu lầm, nhưng không hiểu sao vẫn muốn biết đáp án. 

“Không hối hận.”, Ngoài dự đoán, Minh Tự trực tiếp đưa ra đáp án phủ nhận, giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Anh cũng nói rồi còn gì, không phải tôi thì cũng là người khác, không bằng tìm người quen thuộc một chút. Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa…”

Cô ngừng nói, ánh mắt đem anh đánh giá từ trên xuống dưới. 

Lương Hiện nhẹ nhàng nhướng mày: “Hơn nữa gì cơ?”

Minh Tự nâng má nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý cười: “Tự mình đoán đi.”


Làm vai chính trong tiệc đính hôn, thời gian biến mất trên sân nhà quá lâu cũng không thoả đáng.

Một lúc sau, chuyên viên trang điểm và stylist lễ phép gõ cửa tiến vào.

Minh Tự vào phòng trong của phòng nghỉ VIP, khi trở ra, cô đã thay chiếc váy đuôi cá màu xám bạc, mái tóc đen nhánh vẫn búi lên, có mấy sợi buông nơi, đầu mày khóe mắt đều toát lên vẻ sang trọng quyến rũ.

Cô rất ít khi mặc như vậy, lại có loại cảm giác đẹp kiểu khác.

Là khách sạn năm sao số một số hai ở Bình Thành, thiết kế mang phong cách cổ điển.

Trung tâm khách sạn có một toà nhà kính hình lục giác đỉnh nhọn, bên trong trồng hoa hồng các chủng loại quý hiếm từ các nơi trên thế giới, có không ít hoa từng triển lãm ở lễ hội hoa Chelsea, thậm chí vài bông còn có giá trị lên tới hơn hai ngàn vạn.

Thời điểm vừa mới trồng có rất ít hoa hồng được đưa vào, Minh Tự là nhóm khách đầu tiên đồng ý lời mời đến thưởng thức, tuy nhiên khi đó là ban ngày, hoa hồng trong đêm được ánh trăng bao phủ, lại có loại cảm giác lãng mạn phong tình khác.

Từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt.

Minh Tự rất thích hoa hồng, kéo Lương Hiện đi về phía bên kia, bỗng nhiên cô nheo mắt lại: “Kia là Lương Tiến Vũ phải không?”

Ở bên cạnh nhà kính trồng hoa, có người đứng gọi điện. Tuy rằng bóng đêm mờ ảo, nhưng từ thân hình và cách ăn mặc, không khó để nhận ra thân phận.

“Cụt hứng ghê.” Minh Tự không có chút thiện cảm nào với Lương Tiến Vũ, cô xoay người đi về hướng khác và nói: “Lần sau lại đến xem.”

“Có đi cũng là nó đi chứ.” Lương Hiện đứng tại chỗ, nói như không có việc gì: “Làm gì có chuyện em đi, nó ở lại?”

Bước chân Minh Tự dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy rất hưởng thụ những lời này. 

Lương Tiến Vũ rất nhanh đã phát hiện ra có người đến gần, anh ta cúp điện thoại ngẩng đầu lên lên, liền thấy Lương Hiện và Minh Tự đứng cách đó không xa.

“Sao hai người sao lại ở chỗ này?” Vừa ngước mắt lên, Lương Tiến Vũ đã mang lên vẻ mặt ôn hoà: “Đêm nay hai người là nhân vật chính, thế mà không ở lại buổi tiệc tiếp khách cùng cha mẹ à??”

Nghe ngữ khí của anh ta, ai không biết còn tưởng quan hệ của hai anh em cùng cha khác mẹ này rất hài hoà.

Minh Tự ghét nhất dạng người giả vờ giả vịt. Cô có cảm giác Lương Tiến Vũ như nữ chính bạch liên hoa, làm người ta nhịn không được muốn chửi một trận.

“Tới ngắm hoa.” Lương Hiện cũng không muốn phối hợp trình diễn quan hệ anh em thâm tình, giọng anh rất lãnh đạm.

Lương Tiến Vũ gật đầu: “Rất nhã hứng.”

Lương Hiện cúi đầu, dừng ở trên di động của anh ta, khóe môi nhếch một cái, cố ý nói: “Cậu cũng có nhã hứng, còn đặc biệt đến nơi này gọi điện thoại.”

Lương Tiến Vũ đứng hình. 

Điện thoại là gọi cho đối thủ của tập đoàn Kinh Hoằng, phải tránh tai mắt của người đời. Thế nên anh ta mới rời xa yến tiệc ồn ào, tới khuôn viên hoa hồng yên tĩnh này.

Anh ta cực tự tin vừa rồi giọng nói của mình rất bé, nhưng Lương Hiện nói như vậy khiến anh ta lại bắt đầu hoài nghi.

Bọn họ đứng đó từ bao giờ?

Đã nghe được gì?

“Đứa bạn gọi tới, bên kia ồn quá không nghe rõ.” Lương Tiến Vũ giải thích một câu, nhìn sang Minh Tự, cười nói: “Minh tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.”

Lại nói, lúc mới đến Lương Tiến Vũ cũng có ý định tiếp cận Minh Tự. 

Cô và Lương Hiện đã đăng ký kết hôn thì sao?

Chỉ cần tin tức không tuyên bố ra bên ngoài thì vẫn còn khả năng. 

Đó cũng chỉ là một thủ tục mà thôi. Nếu anh ta đến được bên người Minh Tự, dù Minh Chính Uyên không muốn cũng phải bỏ Lương Hiện, chọn anh ta để áp lời gièm pha xuống.

Có Minh gia để dựa vào còn sợ đấu không lại Lương Hiện sao?

Nhưng Lương Tiến Vũ rất nhanh liền phát hiện, anh ta ảo tưởng quá đà. 

Bên người Minh Tự 24/24 đều có vệ sĩ, còn không chỉ một hai người. Cô cũng không phải dạng ngây thơ ngốc nghếch dễ lừa, tạo cuộc gặp ngẫu nhiên làm cô rung động linh tinh càng không thể thực hiện được.

“Thật không?” Minh Tự nghe vậy cười ngọt ngào, tay phải quàng lấy tay Lương Hiện, tư thế càng thêm thân mật: “Anh ấy cũng nói vậy.”

Lúc cô tới gần, mang theo một hương thơm nhàn nhạt.

Dù hành động như vậy không hợp tình cảnh lắm nhưng Lương Hiện vẫn hơi buồn cười khi thấy Minh Tự diễn nhập tâm đến thế.

Lương Tiến Vũ liếc mắt nhìn hai người, nhớ tới những lời bàn tán nghe thấy trong bữa tiệc, nói vị Lương đại thiếu gia và vị Minh đại tiểu thư này là một đôi trai tài gái sắc.

Khi đó, Minh Tự vừa vặn đi qua bên cạnh anh ta.

Thật sự rất xinh đẹp, từ khuôn mặt dáng người đến khí chất, không có chỗ nào mà không xuất sắc hiếm có, cả Bình Thành chỉ sợ không tìm được người con gái thứ hai như vậy.

Chỉ là, từ người phụ nữ xinh đẹp đến sản nghiệp Kinh Hoằng to như vậy đều không thuộc về anh ta. 

Hoặc là nói, vốn có thể thuộc về anh ta.

Vì sao lại không thể?

Năm

Lương Hiện 13 tuổi đã náo loạn với Lương gia vì chuyện mẹ qua đời. Lương Trị Hoành tức giận đến phát run chỉ vào cửa bảo anh cút, anh chỉ lãnh đạm liếc mắt, không nói hai lời, quay đầu liền đi.

Mười mấy năm sau đó, anh ta chưa từng quay về.

Khi đó, Lương Tiến Vũ đã cảm thấy tính cách của đôi cha con Lương gia này về mặt nào đó rất giống nhau, đều cực kì quật cường, kiêu ngạo, không có ai cúi đầu trước. 

Sự thật đúng là như thế.

Sau khi Lương Hiện rời đi, Lương gia một nhà ba người ấm áp hài hoà, Lương Tiến Vũ bắt đầu chân chính coi Lương Trị Hoành là bố.

Anh ta khi đó cũng mới 13 tuổi, sao lại không muốn có được tình thương của cha cơ chứ?

Lương Trị Hoành đối xử với anh ta không tệ, thậm chí nhìn qua còn tốt hơn so với Lương Hiện.

Lương Hiện tốt nghiệp cấp 3 rồi đi du học luôn, Lương Trị Hoành mày cũng không nhăn một chút. Mà khi anh ta nói mình cũng muốn đi, Lương Trị Hoành lại nói anh tốt nghiệp xong thì ở lại, sớm giúp ông xử lý việc công ty.

Vì thế, con đường của Lương Tiến Vũ trong tập đoàn rất thuận lợi, ngồi lên vị trí Phó giám đốc dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Tiến về phía trước một bước, gần như Kinh Hoằng dễ dàng nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng trên thực tế, anh ta cách vị trí kia độ dài vạn trượng, không cách nào bước qua được sự khác biệt về huyết thống.

Bởi vì bị kích thích mà nản lòng thoái chí, vì vậy uống chút rượu vào khó có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh. Có lẽ sự tồn tại của Lương Hiện vốn là để khiến cho người người bất mãn và ghen ghét.

Lương Tiến Vũ trong lòng tức giận, vô số suy nghĩ độc ác hiện lên, làm anh ta chậm rãi thốt ra một câu cảm khái: “Hai người hiện giờ hạnh phúc như vậy, Lương Hiện à, nếu như mẹ của anh có thể nhìn thấy chắc chết cũng không hối tiếc.”

Lời vừa dứt trong nháy mắt, Minh Tự rõ ràng cảm nhận được thân hình Lương Hiện cứng đờ.

Trong lòng cô lập tức có một cỗ lửa giận xộc lên, tức đến mức chỉ muốn đánh cho Lương Tiến Vũ một trận: “Lương Tiến Vũ, anh đang nói tiếng người sao? Không muốn nói thì ngậm mồm vào, không ai nghĩ mày câm đâu!”

Ai mà không biết mẹ của Lương Hiện vì Lương Trị Hoành ngoại tình buồn bực mà chết?

Anh ta là con của Tuesday, lại vào lúc này nhắc tới mẹ của Lương Hiện chính là cố ý!

Lương Tiến Vũ giật mình nhận ra bản thân vừa nói gì, lập tức thấy hối hận.

Không phải vì cảm thấy mình nói quá đáng, mà là trước khi anh ta lật đổ Kinh Hoằng, trực tiếp gây thù chuốc oán với Lương Hiện trăm hại không lợi.

Nhưng anh ta sẽ không hạ mình để xin lỗi.

Sau lúc lâu, Lương Tiến Vũ siết chặt tay, không nói một lời, xoay người rời đi.

Anh ta không thể sơ suất một lần nữa.

Minh Tự không muốn dễ dàng tha cho anh ta, bước chân đuổi theo, ngay lập tức Lương Hiện giữ chặt cánh tay cô, cả người cô dễ dàng bị kéo về.

“Anh đừng kéo tôi!” Minh Tự mặc lễ phục thanh lịch, nhưng điều này cũng không ngăn được cô muốn tiến lên chửi Lương Tiến Vũ một trận: “Anh nói xem hắn ta có ý gì? Chắc chắn là cố tình kích anh, chẳng lẽ anh không tức giận à?”

Lương Hiện sao lại không giận.

Không ai biết lúc đó anh nghiến chặt răng, nắm đấm chỉ trong giây tiếp theo có thể nện trên mặt Lương Tiến Vũ. 

Nhưng sau khi nghe được tiếng của Minh Tự, anh bỗng nhiên từ từ bình tĩnh lại.

Hiện tại, cô tức thành như vậy, sao anh có thể buông tay để cô đuổi theo được. 

Tranh đấu với Lương Tiến Vũ, để một mình anh là được rồi.

“Cãi nhau với loại người như vậy chỉ tổ phí thời gian, cãi thắng cũng chả để làm gì.” Lương Hiện cong lưng, đôi tay nhẹ nhàng đỡ cánh tay của cô, giọng trầm xuống: “Tôi sẽ giải quyết hắn ta, không cần tức giận.”

Minh Tự quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh: “Nhưng mà anh ta…”

Những lời này cô còn chưa nói xong nước mắt đã lăn xuống. 

Cô cũng không biết vì sao, cảm xúc đột nhiên bộc phát.

Có thể bởi vì Lương Hiện chịu thiệt, cũng có thể là bởi vì chưa chửi đã, càng nghĩ càng ức, cũng có thể là bởi vì câu nói kia của Lương Tiến Vũ làm cô nhớ tới năm cấp hai ấy, trời mưa to tầm tã, từng lớp mây đen kịt, Lương Hiện hờ hững không cảm xúc đứng trước bia mộ. 

Lương Hiện rất sợ cô khóc, nhìn thấy nước mắt cô vẫn đang rơi, anh theo bản năng duỗi tay nhẹ nhàng lau nước mắt, nhưng càng ngày càng nhiều.

Trái tim anh đột nhiên cũng trở nên dịu dàng không biết vì sao.

“Tôi không khóc, là do anh ta quá đáng quá.” Minh Tự cũng cảm thấy chính mình thất thố nhưng mà không khống chế được: “Anh chắc chắn phải xử lý anh ta đấy.”

“Ừ, tôi hứa.” Lương Hiện đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng khóc nữa.”

Minh Tự hít vào một hơi, nhẹ nhàng đồng ý. Một lúc sau, cô nói: “Vậy anh cũng đừng buồn.”

Lương Hiện dừng một lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không buồn.”

“Anh nói dối.”

Trong mắt anh có nỗi khổ riêng, cô đều nhìn thấy. 

“Như vậy đi” Lương Hiện giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô: “Em không khóc nữa là tôi hết buồn.”

HẾT CHƯƠNG 35


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện