Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 36


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 36

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Minh Tự ngẩn người, khẽ sụt sịt mũi. Khi cô chớp mắt, nước mắt chảy xuống dọc theo đôi gò má, cô vội vàng lau: “Tôi không khóc.”

Cô ngẩng đầu lên giống như muốn chứng minh cho anh xem, tóc dài như lụa trượt khỏi tay anh, mềm mại như tơ.

Lương Hiện thuận theo thả tay xuống, thấp giọng nói: “Ngoan.”

Còn khóc, anh thật sự không biết làm thế nào.

Kết quả cô chưa kịp bình phục, tiếng Kha Lễ Kiệt đã vang lên cách đó không xa: “Úi dời, tìm 2 người mãi, ở chỗ này làm gì thế?”

Minh Tự theo bản năng nghiêng đầu qua xem, phát hiện phía sau anh ta là Thành Dục và Dụ Xuyên, ánh mắt động tác nhất trí đều nhìn về phía này.

“Ngắm hoa à? Hoa hồng này rất thơm.” Kha Lễ Kiệt ngay từ đầu cũng không phát hiện điều gì lạ, vừa nói vừa đi tới, đến khi nhận ra không khí quanh hai người không đúng, sau đó nhìn kỹ mắt của Minh Tự… Giống như vừa mới khóc?

Bước chân của anh dừng lại, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, hốt hoảng nói trong nghi ngờ: “Hai người vừa mới… cãi nhau à?”

Bị nhiều người thấy đang khóc thật sự rất mất mặt.

Minh Tự muốn mở miệng giải thích, nhưng bất đắc dĩ vừa mới khóc xong, lên tiếng nhất định sẽ bị nghe ra, đến lúc đó càng mất mặt hơn, vì thế cô nhanh chóng dời tầm mắt, không nói chuyện.

Lương Hiện nói đơn giản: “Không.”

Kha Lễ Kiệt chờ anh nói tiếp, không ngờ anh nói xong câu này không nói gì thêm.  

Chẳng đáng tin tí nào.

Thái độ của hai đương sự bình tĩnh đến lạ, khiến Thành Dục không thể ngồi yên: “Không phải chứ, em nói này hai người sao còn trẻ con hơn em thế? Đính hôn là ngày vui, có chuyện gì không thể thương lượng giải quyết tử tế sao! Anh nhìn anh xem, còn làm cho người ta khóc luôn!”

Thành Dục thở dài một lúc lâu, rồi chống eo đầy khí thế, ra vẻ phải chống lưng cho Minh Tự: “Anh Hiện, có phải anh lại bắt nạt Minh Tự không?!”

Mỗi lần Thành Dục xuất hiện, tình huống sẽ trở thành gà bay chó sủa. Anh ta luôn có loại bản lĩnh thần kỳ, có thể từ khuyên bảo khuyên thành trêu chọc luôn được.

Thật ra Minh Tự cãi nhau cùng Lương Hiện từ nhỏ đến lớn, mười lần thì hết chín lần là cô sai trước, nhưng Lương Hiện luôn bị Thành Dục bắt xin lỗi.

Minh Tự không còn mím môi căng thẳng nữa, không biết sao cô lại bật cười.

Lương Hiện vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng cô cười bèn đổi ý, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, bắt nạt thì sao?”

Thành Dục vốn dĩ cũng không cảm thấy Lương Hiện sẽ bắt nạt Minh Tự, anh ta nói câu kia cũng chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng thôi, không ngờ Lương Hiện lại thừa nhận, còn tỏ thái độ không sao cả.

“Khốn nạn!” Thành Dục hoàn toàn tức giận, giống như bị chạm vào ngòi nổ, tức giận mắng: “Anh mau xin lỗi Minh Tự đi!”

“Được rồi được rồi,” Kha Lễ Kiệt sợ sự tình càng ngày càng loạn, vội vàng giữ chặt Thành Dục: “Anh Hiện nóng giận mới nói vậy thôi, mày bình tĩnh bình tĩnh!”

“Bình tĩnh cái con khỉ!” Thành Dục thật sự tức giận, ai nói cũng không nghe: “Mày không biết lần trước Minh Tự uống say, anh Hiện trực tiếp vứt cô ấy lại bụi hoa, để cô ấy hứng lạnh cả một đêm! Tuy rằng vì công việc, nhưng anh ấy cũng không thể như vậy mày nói có đúng không!”

Kha Lễ Kiệt trừng mắt, cảm giác mình đang nghe tiểu thuyết: “Không thể được, ai nói với mày?”

Thành Dục tự tin mười phần nói: “Chính miệng Minh Tự nói!”

Minh Tự đang vui vẻ xem kịch, thình lình bị điểm danh nên hơi chột dạ, ánh mắt dao động trên hai người bọn họ. Cô nháy mắt. 

Kha Lễ Kiệt liền hiểu, việc ném ở bụi hoa nhất định là giả, nhưng ngày đó hai người chia tay không vui khả năng là thật.

Kể cả việc hôm nay cũng không hẳn là Lương Hiện bắt nạt Minh Tự, mà là hai người có tranh chấp. Minh Tự là con gái, ngày thường đúng là cô kiêu ngạo, sống theo cảm xúc, nhưng vốn cô không thích khóc.

Nói đi cũng phải nói lại, anh Hiện đúng là không thương hoa tiếc ngọc chút nào. 

Kha Lễ Kiệt đau đầu, nghĩ tới việc chính bèn nói: “Cho nên sao hai người cãi nhau thế?”

Trong ấn tượng của anh ta, tuy rằng hai người này là oan gia từ nhỏ nhưng Lương Hiện chưa từng làm Minh Tự khóc.

“Không cãi nhau.” Lương Hiện dừng một lát, liếc nhìn Minh Tự một cái: “Đều đã giải quyết, là anh không đúng.”

Minh Tự nhấp môi dưới, gật đầu nói theo anh: “Đúng, giải quyết rồi.

Kha Lễ Kiệt nhẹ nhàng thở hắt ra: “Giải quyết là tốt rồi, vậy đi thôi, còn chờ hai người để khai tiệc chúc mừng đấy.”

Nếu hai bên đã tỏ thái độ thì thôi, quan hệ của người trưởng thành cũng không cần hỏi kỹ càng tỉ mỉ. Dụ Xuyên nhìn nhiều nên bình tĩnh, từ đầu đến cuối đứng bên cạnh mày cũng chưa nhăn một cái.

Hẳn anh ấy cũng hiểu được.

Nghĩ như vậy, Kha Lễ Kiệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dụ Xuyên, lại phát hiện Dụ Xuyên như trút được gánh nặng thở dài một hơi.

Kha Lễ Kiệt: “….”

Vì hai người nay mà ba bọn họ quả thật là buồn thúi ruột.

“Không được! Tao chưa nghe thấy!” Thành Dục không chịu, anh như cọc gỗ đóng tại một nơi, dáng vẻ ‘Ai cũng không cản được tao’, gằn từng câu từng chữ: “Anh Hiện, anh xin lỗi trước mặt bọn em đi.”

Minh Tự cảm thấy Lương Hiện không cần phải làm vậy, cô nói: “Không cần…”

Cô vừa mới nói hai chữ, Thành Dục liền mắng ngược lại cô: “Em im đi! Hôm nay anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em!”

Minh Tự: “…”

“Được.” Lương Hiện lại không có tí chống đối nào, anh đi lên phía trước một bước, nhìn vào mắt cô.

Minh Tự cảm thấy ánh mắt đào hoa của anh chứa ý cười dịu dàng, cực kì phối hợp dùng giọng nói dỗ dành nhỏ nhẹ nói: “Là tôi không tốt, không giận nữa nhé.”


Thành Dục náo loạn một lúc, thành công điều tiết không khí.

Lúc mấy người đi về phía yến tiệc thì gặp được Lâm Hề Gia. 

Minh Tự đêm nay cảm xúc lên xuống, lúc này mới nhớ tới có chỗ không đúng, ánh mắt thoáng chất vấn nói: “Em không phải đã bảo các anh để ý chăm sóc Hề Gia sao? Sao cậu ấy lại một mình?”

“Nô tài oan uổng!” Thành Dục cao giọng âm điệu kéo dài, thoạt nhìn rất có tư thế đang hát một khúc ‘Oan Đậu Nga’*: “Bọn anh…”

*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Vở kịch khoa trương này, biên kịch Lâm Hề Gia xem không nổi, nhanh chóng giải thích: “Bọn mình phân công nhau đi tìm, vốn dĩ Dụ Xuyên đi cùng mình, nhưng mình bảo thôi.”

Cô ấy không thân quen với bọn họ, vài người ngồi cùng nhau còn có thể nói nói cười cười, hai người ở cùng một chỗ khó tránh khỏi xấu hổ.

“Hiểu rồi hiểu rồi, cậu ta quá nhạt nhẽo, lần sau để tôi đi cùng.” Kha Lễ Kiệt nhìn em gái xinh đẹp, anh cười cười với Lâm Hề Gia rồi xoay người vỗ vai Dụ Xuyên: “Mày ngẫm lại đi, vì sao con gái nhà người ta lại không muốn đi cùng mày. Với gương mặt này, chỉ cần không phải là người câm…”

Dụ Xuyên mặt vô cảm hất tay anh ta xuống.

“Cút.” Thành Dục kịp thời phối âm cho Dụ Xuyên.

Sau đó anh bá cổ Kha Lễ Kiệt, giả vờ giả vịt giải thích: “Dụ Xuyên là người câm, không nói được, tao giúp nó

mắng mày.”

Kha Lễ Kiệt: “Ha ha ha ha.”

Dụ Xuyên: “…”

Hai người hợp tác bắt nạt Dụ Xuyên tốt tính quanh năm, bắt nạt đến mức Lâm Hề Gia không nhìn được gia nhập phe Dụ Xuyên.

Rất lạ, chỉ cần đi cùng nhau, nhóm người này giống như chưa bao giờ trưởng thành.

Minh Tự ở bên cạnh cười: “Hôm nay bọn họ đặc biệt ấu trĩ.”

Ngay cả người đứng đắn như Dụ Xuyên, cũng không nề hà cùng bọn họ náo loạn.

“Ừ.” Lương Hiện một tay đút túi quần, nhìn sang bên kia, cong môi: “Bọn họ đang dỗ em đấy.”

Minh Tự ngẩn ra một lúc, quả nhiên nhìn thấy Thành Dục đang cãi nhau ầm ĩ lại liếc trộm về bên này, bị phát hiện lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục.

Hoá ra đều là diễn cho cô xem.

Minh Tự cong môi: “Bọn họ thật tốt.”

“Tôi không tốt à?” Lương Hiện làm như không hài lòng, nghiêng mắt nhìn cô. 

Minh Tự cố ý không nói gì.

Đến khi đi đến cuối hàng lang, đại sảnh hoa mỹ ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt, Lương Hiện nghe được tiếng của cô, giọng nói có chút kiêu ngạo:

“Anh miễn cưỡng cũng coi như… tốt nhất.”


Sau khi lễ đính hôn kết thúc, khách khứa về hết, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng như thuỷ triều rút đi. 

Thành Dục gấp gáp ồn ào muốn xem phòng tân hôn của Lương Hiện và Minh Tự.

“Em lớn như vậy, còn chưa từng… chưa từng làm loạn động phòng lần nào.” Thành Dục túm tay Lương Hiện, sống chết không bỏ: “Hôm nay, Dục Dục chỉ muốn thực hiện tâm nguyện nhỏ nhoi này…”

“Hôm nay là đính hôn, lấy đâu ra động phòng.” Kha Lễ Kiệt ý đồ đem Thành Dục lôi đi, không nghĩ tới người này như bạch tuộc, dính cực chặt, kéo cũng không kéo được.

“Huhuhuhu…”

Trả lời anh ta là tiếng khóc của Thành Dục. 

Kha Lễ Kiệt: “…”

Lương Hạ cúi đầu, thanh âm lãnh đạm: “Tao đếm tới ba, không buông tay thì đừng trách.”

Vừa dứt lời, anh thậm chí còn chưa bắt đầu đếm số, Thành Dục liền buông tay. 

Minh Tự: “…”

Cô hiện tại thực sự muốn biết, ngày hôm đó mình uống say, có phải giống như Thành Dục hay không.

Có ôm lấy Lương Hiện không bỏ, hoặc là… nắm quần áo của anh đến nhăn nhúm.

Ngẫm lại liền xấu hổ không dám nhìn thẳng.

Tuy nhiên phòng tân hôn… 

Cô ngước mắt nhìn Lương Hiện: “Anh biết ở đâu không?”

Lương Hiện bị hỏi đến nghẹn họng, lúc sau lấy di động ra gọi cho quản gia.

Kha Lễ Kiệt nhìn trong mắt, có nhận thức mới về đôi vợ chồng hờ này.


Khu Quan Lan Công toạ lạc ở bờ sông là khu dân cư cao cấp ‘Có tiền cũng không mua được’ ở Bình Thành.

Nhà tân hôn của Minh Tự và Lương Hiện biệt thự số 17, dựa núi nhìn sông, mặt trước trồng đầy hoa tulip và hoa hồng, sân cỏ đằng sau rộng rãi, có cả suối nước nóng và bể bơi.

“Oa, Dục Dục thích!” Vừa vào cửa, Thành Dục liền ôm bình hoa cổ ở huyền quan, thuận thế tiếng quỳ xuống cái bịch: “Anh Hiện, hôm nay Dục Dục muốn ở nơi này, được không?”

Lương Hiện nhấc chân đi qua bên người anh ta, không thèm liếc mắt nhìn đến một cái: “Không được.”

“Vì sao!” Thành Dục ôm bình hoa lay lay, anh ta tuy rằng nhìn như đã say tuý luý, nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo: “Dù sao hai người cũng không ở.”

“Ai nói bọn em không ở.” Minh Tự cũng đi qua bên cậu, cố ý nói: “Bọn em đêm nay phải ở đây.”

Biệt thự của cô ở Thuỷ Vân Loan là tài sản của Minh gia, thực ra không phải phong cách của cô.

Mà biệt thự này từ trong ra ngoài hoàn toàn thoả mãn thẩm mỹ của cô, Minh Tự có chút đắc ý, trẻ con khoe khoang cùng Thành Dục: “Bọn em còn phải ở đây ngắm hoa, ngâm suối nước nóng, uống rượu.”

“Minh Tự!” Thành Dục bi phẫn thốt lên.

Mấy người ở biệt thự nhỏ tụ tập một hồi, Thành Dục và Kha Lễ Kiệt tranh giành microphone để hát, Minh Tự và Lâm Hề Gia hết sức chuyên chú nghiên cứu rượu ở quầy bar, Lương Hiện và Dụ Xuyên ngồi ở ghế sô pha xem náo nhiệt.

Qua nửa đêm, mọi người lục tục đứng dậy rời đi.

“Dục Dục, anh muốn ở cùng chúng em hay không?” Minh Tự ngồi trên sô pha, lắc chén rượu trong tay, đưa ra lời mời với Thành Dục.

Cô lúc trước nói không cho anh ta ở chỉ là trêu mà thôi. 

“Có!” Thành Dục hai mắt lấp lánh ánh sao: “Thật sự có thể ở chứ!”

“Ừ!”

Đây có là gì, đêm nay cô định ở chỗ này ngâm suối nước nóng xua tan mệt mỏi, thuận tiện ở lại một đêm.

Cô còn mời Lâm Hề Gia, chỉ là ngày mai Lâm Hề Gia phải đi làm, nơi này cách công ty quá xa, nói lần sau lại qua.

“Anh ở anh ở!”

Thành Dục vui vẻ phấn chấn hét to đồng ý, kết quả anh còn chưa kịp vui vẻ xong, đã nghe thấy Lương Hiện nhàn nhạt từ chối: “Mày sẽ về nhà.”

Thành Dục mơ màng chớp mắt: “Tại sao?”

Minh Tự cũng lấy làm lạ hỏi: “Tại sao?”

Hai người gần như cùng nhau nói, Lương Hiện bỗng nhiên không vui, anh dựa vào sô pha.

“Tại sao ư.” anh lặp lại hai chữ này, liếc qua hai người họ: “Là hai người đính hôn à?”

HẾT CHƯƠNG 36

P/s: lắm lúc không biết ông Thành Dục là bạn hay thù :))) toàn phá hoại thôi ông anh ạ, ông anh về cho e nhờ, về để đôi nhà e nó còn phát triển chứ :)) ông cứ khư khư căn không cho hai người cãi nhau thế này thì làm sao đôi nhà em nó cãi cãi ra tình được cơ chứ. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện