Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 37


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 37

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“….”

Giọng nói  của anh lạnh nhạt, cảm giác như Minh Tự và Thành Dục nợ gì anh vậy. 

Minh Tự không biết sao anh bỗng nhiên không cho Thành Dục ở cùng, một chốc một lát chưa nghĩ ra được nên không tiếp tục cãi lại.

Còn Thành Dục cực kì tủi thân chép miệng, ôm gối như muốn dùng hành động biểu thị sự chống đối. 

Lương Hiện liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, vẫn lạnh lùng dựa vào sô pha, không có ý định đổi ý.

“Đúng rồi, nhà tân hôn của hai người, họ mày làm loạn cái gì.”

Kha Lễ Kiệt đã đi tới huyền quan, phát hiện Thành Dục thật sự muốn ở lại, đau đầu quay lại kéo anh ta ra khỏi sopha: “Minh Tự, nếu em còn để nó lại, say thành như vậy tí nữa huệ ra đây, em dọn cho nó nhé?”

Minh Tự: “…”

Thôi thôi cho em xin.

Thành Dục bị kéo đi, mơ màng hồ đồ đi theo Kha Lễ Kiệt ra ngoài, đến huyền quan đột nhiên tỉnh lại, ôm lấy bình hoa cổ không chịu đi: “Dục Dục không đi!”

Anh tuy say không biết trời đất, nhưng dù gì cũng là thanh niên trai tráng cân nặng cũng không nhẹ, một mình Kha Lễ Kiệt không thể làm gì anh ta, lại kiêng kị bình hoa mấy ngàn vạn kia, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo: “Minh Tự dỗ mày thôi, bọn họ đăng ký kết hôn nửa năm rồi còn chưa qua đây ở, đêm nay cũng sẽ không ở đây.”

“Vậy Dục Dục ở một mình.” Thành Dục nói xong xoay người muốn trưng cầu ý kiến, Dụ Xuyên và Lâm Hề Gia đứng chờ ở cửa đã sớm không nhìn được, mỗi người một tay một chân, một trái một phải tách người và bình hoa ra, cùng Kha Lễ Kiệt kéo anh ta ra ngoài.

Minh Tự nhìn bọn họ lấy ba địch một, cuối cùng kéo lê Thành Dục như con gà con, bỗng nhiên cảm thấy anh ta hơi đáng thương.

Cửa lớn tự động khoá sau khi đóng lại, phát ra âm vang nhỏ ‘Tít tít’.

Vài giây sau, đèn ở huyền quan cũng tự động tắt, trong nhà không còn tiếng ầm ĩ Thành Dục, trở nên yên tĩnh.

Lương Hiện vừa rồi vẫn luôn nhìn huyền quan, lúc này mới thu mắt lại: “Thật sự muốn ở đây à?”

Lúc mới đăng ký kết hôn, Sầm Tâm Nhạn không ít lần bắt bọn họ vào ở nhà tân hôn, Minh Tự từ chối cực kì dứt khoát, còn đặc biệt gọi điện thoại ra lệnh cưỡng chế anh cũng không được đi.

Cũng không biết đổi ý từ khi nào.

“Ừ.” Minh Tự dựa ra sau, nhắm mắt lại: “Không muốn đi đi lại lại.”

Cả ngày hôm nay nhốn nháo, đi tới đi lui vài nơi, tuy rằng phần lớn thời gian đều ngồi trên xe, nhưng chân cô đã mỏi nhừ từ lâu.

Đám Thành Dục vừa đi, lúc này cô chỉ muốn thả lỏng ngủ một giấc, lúc này đến sức đứng dậy cũng không có.

Lương Hiện “Ừ” một tiếng, nhìn cô một cái, điều chỉnh đèn phòng khách xuống mức tối nhất.

Minh Tự ngửa mặt nằm trên sopha, một tay che trán. Ánh đèn ấm áp, bóng dáng ngón tay cô kéo dài, vừa lúc dừng ở khóe mắt trắng nõn.

Từ góc độ này nhìn qua, lễ phục màu xám bạc bao quanh dáng người yểu điệu, vòng eo thon gọn dường như chỉ một vòng tay có thể ôm hết, làn váy theo đường cong của thân thể rũ xuống, lộ ra cẳng chân thon dài ngọc ngà và mắt cá chân trắng nõn.

Loại ý nghĩ táo bạo quen thuộc lại dâng lên.

Lương Hiện giơ tay kéo kéo nơ, đứng lên.

“Anh đi đâu?” Minh Tự còn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không biết sao vẫn rất cảnh giác. Cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ vừa rồi của anh, cô lập tức mở mắt ra.

Cô ngồi dậy, nhìn thấy Lương Hiện cầm bật lửa màu đen và bao thuốc trong tay.

Ánh sáng chiếu từ trên xuống, thân hình người đàn ông cao gầy đĩnh đạc, bóng dáng vừa vặn phủ lên người cô.

“Hút điếu thuốc.” Lương Hiện xoay bật lửa trong tay: “Làm sao thế?”

Biết anh không có ý rời đi, tảng đá trong lòng Minh Tự buông xuống. 

Cô một phần cảm thấy không thể hiểu được, một bên lại cảm thấy may mắn, thế cho nên cô lúng túng không biết phải làm sao.

Không kịp làm rõ loại cảm xúc này, Minh Tự bắt gối tựa bên cạnh ôm vào trong ngực, tầm mắt nhìn ra xa, thuận miệng bịa chuyện: “… Tôi sợ ma.”

Lương Hiện không biết suy nghĩ trong lòng cô, cười khẽ: “Em tưởng tượng cái gì thế?”

“Thì, biệt thự lớn như vậy.” Minh Tự nói như thật: “Một mình tôi ở đương nhiên sẽ sợ.”

Tay cầm bật lửa của Lương Hiện buông xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không biết là tin hay không.

“Anh không phải muốn hút thuốc sao?” Minh Tự trong lòng có chút thấp thỏm, ôm gối tựa sát lại, nâng tầm mắt lên: “Mau đi hút đi.”

“Không hút nữa.” Lương Hiện ngồi xuống, tiện tay ném bật lửa và gói thuốc lên bàn trà, ghé mắt nhìn cô: “ Mệt thì đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.”

Minh Tự đang muốn hỏi vậy anh có muốn đi hay không, lại thấy anh mở miệng lần nữa, thanh âm mang theo ý cười tủm tỉm: “Tôi ở đây, quỷ không dám tới.”


Tuy biệt thự này luôn không có ai ở, nhưng mỗi ngày đều có người dọn dẹp, hằng ngày mỗi bó hoa trong nhà đều được vận chuyển bằng đường hàng không, đồ nội thất cũng không một hạt bụi, bảo đảm Minh Tự và Lương Hiện có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Tầng một có phòng thay đồ, bên phải còn có phòng tắm mở với vách ngăn trong suốt. Suối nước nóng thiên nhiên trực tiếp dẫn vào trong bể tắm, trong nhà có hương hoa sơn trà thoang thoảng.

Minh Tự đứng tẩy trang trước gương trong phòng thay đồ, tay vừa vòng ra sau lưng thì khựng lại.

Đây là váy Haute Couture của Valentino, dây lưng màu xám bạc ở đằng sau thắt buộc rất phiền phức, vừa trang nhã lại vừa gợi cảm.

Khuyết điểm duy nhất là cần phải có người hỗ trợ mới mặc lên được. 

Đương nhiên một người cũng không có tài nào tự cởi.

Cô nhìn chằm chằm vào gương vài giây, nhắm mắt chấp nhận, cuối cùng vẫn xoay người mở cửa phòng thay đồ, cẩn thận gọi một tiếng: “Lương Hiện?”


Buổi tối hôm nay, Minh Tự ngủ ở phòng ngủ chính trên tầng hai, Lương Hiện ngủ ở phòng dành cho khách phía chếch chéo đối diện.

Trước khi đi ngủ, Lương Hiện đi tắm nước lạnh, cảm giác nóng bức khó chịu kia vẫn không hết. Anh liền dựa vào sopha tuỳ tiện xem tin tức.

Trong nhóm, Kha Lễ Kiệt gửi vài video say rượu của Thành Dục.

Nếu là trước kia, Lương Hiện nhất định không có hứng thú mở xem, hôm nay hiếm khi anh lại xem hết từng cái từng cái một.

Ngày thường Thành Dục chính là nhân vật gây hài, uống say lại càng điên cuồng, lúc thì gắng gượng đi thẳng tắp, lúc thì ôm thùng rác trong nhà bảo muốn kết nghĩa anh em với nó.

Điện thoại của Kha Lễ Kiệt rung liên tục, lại thêm một tràng cười như ngỗng kêu. 

Lương Hiện xem xong, cũng chỉ tắt đi, không lưu lại ấn tượng gì trong đầu, anh thất thần trong giây lát.

Vừa rồi lúc Minh Tự đi tới, anh mới cởi áo sơ mi ra được một nửa, đang chuẩn bị tắm rửa.

Cô gọi tên anh vừa đẩy cửa vào, anh theo bản năng xoay người lại, tầm mắt hai người bất thình lình chạm phải nhau, Minh Tự ngây người một lát, lập tức duỗi tay che lại đôi mắt, lắp bắp nói: “Anh, anh lại không… cởi quần áo!”

Cô như mèo bị dẫm phải đuôi, dưới huống cấp bách nói năng lộn xộn, Lương Hiện cảm thấy buồn cười, lại có ý đùa cô: “Em nói rõ ra, muốn tôi cởi hay muốn tôi không cởi?”

“….”

Minh Tự thẹn quá hóa giận muốn trừng mắt nhìn anh, lại hoang mang bối rối tiếp tục che mắt: “Anh nhanh chóng mặc vào đi.”

Không cần cô bảo, Lương Hiện đã cài xong nút áo sơ mi: “Được rồi.”

Minh Tự lại không chịu tin: “Thật à?”

Anh không đáng tin như vậy sao?

Lương Hiện “Ừ, Em mở mắt ra đi.”

Minh Tự lúc này mới cẩn thận buông tay ra, cô đem giấu bàn tay ra sau lưng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi gọi anh, mà anh không nghe thấy.”

Nói cách khác, cô cũng không phải cố ý muốn xem. 

Gương mặt của Tiểu Khổng Tước lúc này đã phiếm hồng, lại hiếu thắng giả vờ bình tĩnh, Lương Hiện dựa vào cửa phòng thay đồ, cười khẽ: “Cũng không nhìn phải cái gì quan trọng, sao lại căng thẳng thế?”

Minh Tự quả nhiên tức giận: “Lương Hiện!”

Lương Hiện đùa cô: “Lần tới tôi khóa trái là được rồi?”

Minh Tự vẫn cứ thở hồng hộc, qua một lúc lâu sau mới mở miệng lần nữa, giọng nói có chút bất đắc dĩ làm nũng: “… Anh có thể giúp tôi cái này không.”

Lương Hiện hạ mi: “Hả?”

Minh Tự quay người, vén mái tóc dài đen nhánh lên: “Giúp cởi dây lưng.”

Mái tóc dài như tơ lụa được cô vén lên, phần lưng trắng nõn hiện ra dưới ánh đèn một cảm giác đẹp đẽ mông lung, dây lưng màu xám bạc thắt hình con bướm.

Lương Hiện chưa bao giờ chạm vào dây nơ được thắt tinh tế như vậy, khi duỗi tay, ngón tay không chỉ cọ vào da thịt trắng nõn tinh tế, mà thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng đường cong ở lưng.

Yết hầu của anh động đậy, trong lòng không nhịn nổi, thấp giọng mắng một câu: “Mợ nó.”

Mợ nó báo ứng. 


Minh Tự bị tiếng chuông liên tiếp từ di động đánh thức. 

Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, mất vài giây mới nhớ ra tối hôm qua trước khi đi ngủ mình quên không

để chế độ rung.

Năm người trong nhóm cực kì náo nhiệt, 99 thông báo, Minh Tự nhìn thời gian trên di động, con số vừa lúc nhảy sang 10:00.

Nói gì mà nhiều thế?

Cô tò mò ngồi dậy, hất tóc ra sau, bắt đầu xem từ đầu.

Thành Dục tỉnh lại từ sáng sớm, hùng hổ tag người anh ta muốn quyết đấu một trận, Kha Lễ Kiệt đáp trả bằng kiểu nửa Trung nửa Anh:“Who sợ Who.”

Sau đó hai người ấu trĩ như học sinh tiểu học, lặp đi lặp lại hơn mười tin nhắn chỉ có “Mày tới đi”, “Có bản lĩnh thì mày tới đây”, “Có bản lĩnh mày tới đi”… Tư thế chuẩn bị solo như thật.

Trên thực tế, phỏng chừng lúc này đều còn ở trong ổ chăn chưa bò dậy.

Cái kiểu đấu võ mồm như này của hai người từ thời đi học đã không còn xa lạ gì, Minh Tự vừa xem vừa cười, ngón tay lướt xuống, thấy hai bài có dấu chấm than bắt mắt.

Sau đó là một loạt ảnh chụp.

Là ảnh ở tiệc đính hôn ngày hôm qua.

Phóng viên đứng hàng đầu sẽ có góc độ đẹp, trong ảnh chụp, Lương Hiện mặc tây trang trắng, biểu tình đều ung dung trước sau như một. Minh Tự khoác tay anh, hơi nghiêng đầu, mái tóc dài đen nhánh buông xoã, đôi môi đỏ mọng cười tươi, vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu nũng nịu.

Hai người đứng trên bục ánh sáng loá mắt, mặt mày sáng như sao, có loại cảm giác xứng đôi nói không nên lời.

Thành Dục như fan couple, tag hai người bọn họ: “Mau ra xem! Ảnh chụp của hai người!”

Chắc là thấy mãi bọn họ không trả lời, Thành Dục không chịu nổi yên tĩnh mà tự mình say mê: “Hai ‘ông bố’ của tao thật sự xứng đôi, truyền thông cũng nói là cặp đôi trời sinh, trai tài gái sắc. Hai người ở bên nhau đi ở bên nhau đi ở bên nhau đi!”

Kha Lễ Kiệt hắt chậu nước lạnh: “Miệng truyền thông là quỷ gạt người, mày cho tiền đúng chỗ, có gì không thể nói? Quan hệ của hai người bọn họ, có thể hoà thuận ở chung chúng ta nên cầu thần bái phật.”

Lại nói tiếp: “Mày nhìn kỹ bức ảnh này xem.”

Minh Tự cũng kiềm được lòng cẩn thận nhìn, đáp án giống Thành Dục, chưa nhìn ra gì.

Kha Lễ Kiệt như thể ‘Truyền thông đều say mình ta tỉnh’, bắt đầu đĩnh đạc nói: “ Không phát hiện ra bên ngoài mặt hai người dấu diếm sự ghét bỏ sao? Bề ngoài xứng đôi có ích gì, tính cách không hợp chỉ có thể thân ai nấy lo thôi.”

Thành Dục chưa từ bỏ ý định: “Tính cách không hợp có thể thay đổi đề hợp mà.”

Kha Lễ Kiệt: “Thay đổi như thế nào? Chẳng nhẽ lại đưa hai người bọn họ tham dự mấy chương trình tình cảm trên TV, để MC cùng một loạt người thân bạn bè tận tình khuyên bảo xong rồi ôm đầu khóc lóc thề sẽ duy trì tốt mối hôn nhân này?”

Thành Dục: “Còn có thể loại chương trình như này à?”

Kha Lễ Kiệt: ”….”

Minh Tự: “…”

Ma nó muốn.

Hai người này không cảm thấy ở trong nhóm này thảo luận việc này có gì là không ổn, tiếp tục ríu rít thảo luận chủ đề xung quanh tiệc đính hôn.

Kha Lễ Kiệt kiến thức rộng rãi, hơn nữa lại còn thích khoe mẽ.

Anh ta lên lớp cho Thành Dục, gần như toàn đề cập đến các đôi vợ chồng trên danh nghĩa ở Bình Thành, đưa ra nhiều dẫn chứng chứng minh trên thế giới này thật ra còn có vợ chồng hờ.

Thành Dục còn chưa kịp nhiệt tình đu cp, đã bị anh ta nói cho tự động xuống thuyền: “…”

Kha Lễ Kiệt chắc là sợ Thành Dục đu nhầm cp, nói đơn giản: “Dù sao thì, mày đừng dành quá nhiều tình cảm chân thật. Nhớ kỹ điều này là được: dù hai người bọn họ có thế nào, vẫn là bạn thân của chúng ta, kể cả có thân ai nấy lo, mọi người đều hạnh phúc là được, không phải sao?”

Thành Dục ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, tán đồng nói: “Đúng, mày không nói tao cũng tí quên, anh Hiện tệ lắm, cũng không biết chăm sóc con gái. Minh Tự nhà chúng ta là hoa hồng trồng trong nhà kính, cần người yêu chiều, hai người bọn họ không thích hợp.”

Thành Dục lại bổ sung: “Anh Hiện còn ném người ta ở bụi hoa, đã đạt đến tiêu chuẩn bạo lực gia đình rồi.”

Kha Lễ Kiệt phụ hoạ: “Đúng vậy.”

Minh Tự: “ …”

Ngắn ngủn mấy chục câu nói, Thành Dục liền chuyển hướng gió, trực tiếp xem Lương Hiện là điển hình cho kiểu người “Không biết thương yêu ai”.

Cô bỗng nhiên thấy buồn cười.

Tuy nhiên, còn bị gắn mác “Bạo lực gia đình”, Lương Hiện sao lại không có tí phản ứng nào?

Ngủ còn kỹ hơn cả cô sao?

Minh Tự nghĩ như vậy, thầm mắt theo bản năng liếc về ghế ở đuôi giường, nơi đỏ để nó túi birkin da cá sấu màu đỏ hiệu Hermès.

Đây cũng không phải túi cô đeo ở bữa tiệc đính hôn, mà là hôm qua người trong nhà cố ý  đưa sang đây, bên trong có nút tay áo mua ở Paris.

Vốn định tối hôm qua đưa cho Lương Hiện, nhưng Minh Tự lại cảm thấy tặng quà vào ngày đính hôn cứ sao sao, giống như loại nghi thức tình cảm, nên thôi.

Nếu hiện tại anh vẫn chưa dậy, hình như là một cơ hội tốt?

Minh Tự một tay nắm lấy góc chăn, suy tư một lát, xốc chăn lên đứng dậy. 

Phòng cho khách ở tầng hai, chéo phòng ngủ chính, đi vài bước là đến.

Trong phòng ngủ, rèm cửa được kéo kín, căn phòng tối đen. Minh Tự đợi thích ứng với bóng tối, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong. Lương Hiện đúng là vẫn còn đang ngủ, hơn nữa không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại trong một chốc một lát.

Minh Tự đặt nút tay áo ở đầu giường, lúc xoay người nhìn anh một cái.

Lúc trước, khi còn hay cãi nhau với Lương Hiện, Minh Tự soi mói cũng không thể không thừa nhận Lương Hiện cực kì đẹp trai.

Huống chi hiện tại, bọn họ đã giải hoà.

Cô hình như cũng có lý do để nghiêm túc thưởng thức.

Anh sinh ra đã đẹp, từ lông mày, cánh mũi, môi mỏng đến yết hầu, đường cong tự nhiên cứng rắn, vẻ đẹp trai đàn ông, vừa phong lưu vừa anh tuấn. 

Minh Tự tự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, mới sáng sớm vào phòng Lương Hiện hoa si thì thôi, vừa nhìn thấy yết hầu còn muốn sờ một chút.

Rốt cuộc lần sờ trước là khi uống say, cảm xúc thế nào, cô đã sớm quên. 

Cô ma xui quỷ khiến mà vươn tay ra, trái tim nhỏ đập loạn nhịp, có tật giật mình hoảng loạn.

Khi tay sắp chạm vào, thình lình bị người bắt lấy. 

Trái tim Minh Tự đập nhanh hơn nửa nhịp, máu trong người thiếu chút nữa thì chảy ngược.

Trong ánh sáng mờ mờ, Lương Hiện không biết đã mở mắt tự lúc nào, ánh mắt dừng trên người cô, giọng hơi khàn vì mới tỉnh dậy: “Em muốn làm chuyện xấu gì thế?”

HẾT CHƯƠNG 37


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện