Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 38


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 38

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Trong nháy mắt tay bị bắt lấy, tim Minh Tự hẫng một nhịp, thiếu chút nữa hét lên vì sợ hãi. 

Choàng tỉnh lại, cô sững sờ hỏi: “Anh giả vờ ngủ?”

Bằng không, làm gì có chuyện trùng hợp bị bắt được như thế.

“Có ai vu oan cho người khác như em không?” Lương Hiện phục hồi năng lực trả đũa cô, buồn cười nói: “Tôi vừa mới tỉnh.”

Hôm qua anh ngủ rất muộn, sáng sớm ngủ thêm một lát. 

Lúc chưa tỉnh, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì tới gần, vừa mở mắt đã nhìn thấy Minh Tự ở ngay trước mặt, tay còn có như sắp chạm vào quần áo của anh.

Phản ứng đầu tiên là, Tiểu Khổng Tước lại đùa dai.

Nhưng mà nhìn kỹ, lại không giống cho lắm.

Ánh sáng ở phòng ngủ mờ nhạt, cô mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu hồng nhạt, thân hình yểu điệu, da trắng như tuyết, sắc môi đỏ bừng, đôi mắt long lanh.

Giống hình ảnh mông lung mở ảo trong phim điện ảnh cũ, tươi đẹp, nhu nhược, lại gợi cảm. 

Lương Hiện chậm rãi buông tay ra, yết hầu động đậy.

Sáng sớm là thời khắc dễ xấu hổ của đàn ông, vừa mới tỉnh liền thấy mỹ nhân kiều diễm ở mép giường, không thể nghi ngờ sẽ nổi lên phản ứng.

Lương Hiện nhắm mắt, chậm rãi áp xuống loại cảm xúc này. 

Minh Tự không rõ nguyên nhân, nhưng mà anh buông tay là tốt rồi.

Cô thu tay, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên giải thích thế nào cho nguyên nhân mình lại xuất hiện ở chỗ này một cách hoàn hảo nhất, trong đầu hiện ra ba hướng giải thích.

Ai ngờ, Lương Hiện căn bản không hỏi tiếp. 

Anh ngồi dậy, không nói chuyện trong chốc lát, chăn màu xanh biển tuột xuống đến eo, lộ ra áo ngủ bằng lụa màu đen mặc trên người.

Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Minh Tự lúc này mới phát hiện, kiểu dáng áo ngủ của hai người giống nhau, cổ áo bị đè vào cũng không nhăn, còn có một hàng chữ được thêu tinh xảo.

Tầm mắt của cô dừng ở dòng chữ màu trắng được thêu nghiên nghiên ở trên, trong lòng đọc một lần.

Là “ LIANG XIAN”

“Còn nhìn nữa sẽ thu phí đấy.” Lương Hiện cười như không cười, tiếng nói hơi khàn.

Minh Tự thu hồi tầm mắt, thanh âm có chút bực bội: “Ai thèm nhìn anh, tôi đi về.”

Cô nói liền xoay người, ai ngờ Lương Hiện duỗi tay ra, túm chặt cổ tay cô.

Minh Tự sửng sốt: “Làm gì?”

Lương Hiện buông tay, bật đèn, khoé môi mang ý cười: “Tâm sự?”

“Có gì để nói à.” Minh Tự nói thầm, nghi ngờ nhìn anh vài giây, cuối cùng vẫn ngồi ở mép giường.

Cô không nói gì, vừa rồi cởi dép đi vào, lúc này chân trần đạp trên sàn nhà gỗ, lòng bàn chân lành lạnh.

Đúng lúc này, Lương Hiện ngồi sang một bên, nâng cằm lên bảo: “Chân lạnh không?”

Minh Tự nhìn anh không nói gì, yên lặng cân nhắc.

Cuối cùng, cô đặt chân lên giường, hơi dịch người vào trong rồi xốc chăn lên che lại. 

Cô giống như một con vật con bước vào lãnh địa xa lạ, từng bước từng bước thử thăm dò. 

Lương Hiện thấy vậy, khoé môi không tự giác cong lên.

Ở tư thế này, Minh Tự chỉ có thể ôm đầu gối, gần như vừa nhấc mắt có thế nhìn thấy Lương Hiện đang dựa vào đầu giường.

Anh ung dung, cô lại hơi mất tự nhiên, tầm mắt chuyển sang bên cạnh, người cũng dịch sang, gần như là ngồi ở mép giường, giọng nói có ý phòng bị: “Anh muốn nói gì?”

Lương Hiện không đáp mà cười khẽ: “Em không sợ ngã xuống à?”

Minh Tự theo thói quen đáp lại anh: “Tôi càng sợ anh giở trò lưu manh.”

Lương Hiện dựa vào giường, đôi mắt nhìn thoáng qua, chậm rãi nói: “Tôi mà muốn làm gì em, em ngồi chỗ nào cũng không ăn thua.”

Minh Tự: “…”

Cô thấy hơi bực, rồi lại thấy anh nói rất có lý, nhất thời hơi hoang mang.

Câu nói vừa rồi của Lương Hiện mang theo ý cười, là kiểu đùa giỡn hơi ngả ngớn cố hữu của tên đại thiếu gia này. Trước đây, cô còn thấy anh làm vậy không đứng đắn, thoạt nhìn đã biết chẳng phải người tối.

Nhưng lần này, ấy vậy mà cô lại không thấy phản cảm. 

Tại sao… Tại sao chứ?

Không đợi Minh Tự suy nghĩ thông suốt, cô đã nghe được Lương Hiện gọi: “Minh Tự.”

Cô hoàn hồn, vừa lúc thấy tay anh thu về từ trên tủ đầu giường, trong tay cầm chiếc hộp màu đen, tầm mắt liếc sang cô: “Cho tôi à?”

Lương Hiện lúc trước không có để ý trang trí trong phòng ngủ này, chỉ là anh và Minh Tự ngồi trong chăn, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn đến phía đối diện. 

Vì tránh lại có phản ứng, anh tạm thời dời tầm mắt đi, vừa lúc nhìn thấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo ở trên tủ đầu giường.

Nhớ không lầm thì tối hôm qua nơi đó trống không.

Khi Lương Hiện mở ra, chỉ thấy lớp lót bằng vải nhung màu đen, đặt trên đó là nút tay áo khắc hoa màu bạc tinh xảo.

Hiển nhiên không phải đồ cho con gái dùng.

Khoé môi của anh không tự giác cong lên, lại hỏi một lần nữa: “Tặng tôi à?”

Vốn dĩ kế hoạch của Minh Tự là Lương Hiện sẽ yên lặng nhận lấy quà tặng này mà không mang theo hàm ý gì, hiểu rõ trong lòng mà không nói ra là được, tất cả đều rất hoàn mỹ. 

Nhưng hiện tại, cô không chỉ bị bắt được đang sờ yết hầu, còn phải đối mặt mà thừa nhận. 

Quả nhiên Lương Hiện là đồ tồi, trước đến nay đều không làm theo ý cô.

“Ừ, đúng vậy.” Minh Tự cường điệu: “Tuy nhiên chỉ là cái nút tay áo thôi, không có gì ghê gớm cả, tôi còn tặng Thành Dục túi cơ mà.” Cô dần lấy lại tự tin, nhanh chóng đưa tay đến trước mặt anh: “Không thích thì trả lại cho tôi.”

Lương Hiện không chút do dự nói: “Thích.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, lúc đó trái tim của Minh Tự không hiểu sao lại đập lệch đi một nhịp.

Cô theo bản năng ôm lấy đầu gối, cong người lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ đáp một tiếng “À” không có ý nghĩa.

Lương Hiện nhìn nút tay áo, rồi lại nhìn Minh Tự ở đối diện.

Cho nên sáng hôm nay Tiểu Khổng Tước chạy sang phòng anh tặng đồ, mà hiện tại chắc đang thẹn thùng, mặt sắp chôn vào đầu gối đến nơi rồi.

Anh càng nghĩ càng thấy thú vị, cười ra tiếng.

Minh Tự tức giận ngẩng đầu, duỗi chân dài trong ổ chăn đạp anh một phát: “Không cho cười.”


Sau hôm đính hôn, cuộc sống hằng ngày của Minh Tự cũng không có thay đổi lớn gì.

Một hai phải nói thì chỉ là có thêm một người ở cùng.

Cô rất thích ngôi nhà ở Lan Công Quán, phong cảnh bên đường đẹp, quan trọng nhất là có một phòng là thư phòng thông với phòng làm việc, hướng về vườn hoa, sử dụng cực kỳ thoải mái.

Đêm ngày đính hôn, cô đã đi dạo qua một vòng rồi quyết định lấy nơi này làm nơi nghỉ phép, lâu lâu lại đến ở.

Nhưng ngày hôm sau, cô đổi ý, quyết định chuyển nhà luôn, còn tiện thể sa thải dì Trương, thay một người quản gia kín miệng khác.

Sầm Tâm Nhạn có duỗi tay dài đến đâu cũng

không quản được cô dùng ai ở biệt thự này.

Mà từ sau khi cô dọn qua, Lương Hiện thỉnh thoảng cũng sẽ về ở lại. Lúc không về là lúc không ở Bình Thành.

Mới đầu Minh Tự còn nghĩ rằng biệt thự nhiều hơn một người, sẽ cần một khoảng thời gian để thích ứng.

Ai ngờ, sau hai tuần, số lần hai người gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, không cần phải làm quen gì.

Bọn họ cũng không ở cùng phòng, có đôi khi Minh Tự ngủ một giấc tỉnh lại mới phát hiện dấu vết tối hôm qua có người về nhà.

Vừa hỏi quản gia, sẽ trả lời Lương Hiện tối quá 12 giờ đêm về, sáng nay 7 giờ đã đi rồi. 

Tóm lại, vị đại thiếu gia này vẫn là người bận rộn, có thể chạm mặt cô hay không hoàn toàn dựa vào vận may.

Lâm Hề Gia chịu hết nổi kiểu vợ chồng này rồi, cô nói: “Mình lần đầu nhìn thấy có kiểu vợ chồng ở chung như vậy, hai cậu định làm gì, người thân à? Hay bạn bè?”

Minh Tự ngẩng đầu lên từ tạp chí thời trang, suy tư một lát rồi nói: “Bạn cùng phòng.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Lời này không biết chọc phải điểm cười nào của Lâm Hề Gia mà cô ấy cười ôm mèo ngã trên sô pha, nhìn cô: “Vậy bạn cùng phòng của cậu tối nay có về nhà không?”

“Không về.” Minh Tự lật một tờ, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Bạn cùng phòng của tớ đã ba ngày không về nhà rồi.”

Chính xác là, đến Bình Thành còn chưa về.

“Anh ta bận cái gì thế?” Lâm Hề Gia tò mò.

“Không biết.”

Lâm Hề Gia ôm mèo ngồi dạy, vừa muốn nói, chân lại không cẩn thận đá vào một cái hộp, cô nhặt lên hỏi: “Đây là gì?”

Minh Tự nhìn, nghĩ: “Quà trung thu của thương hiệu tặng.”

Mỗi năm Tết âm lịch, trung thu, Giáng sinh các loại người lễ Trung Quốc và phương Tây, các thương hiệu lớn sẽ luôn gửi quà cho cô.

Quà không nặng, nặng ở phần tình người ấm áp. 

Có đôi khi là cầu thuỷ tinh Lạc Thế Kỳ, có đôi khi là sản phẩm giới hạn của nhãn hàng nào đó.

Cái hộp này, lúc chuyển nhà không cẩn thận cầm theo, Minh Tự tiện tay đặt ở phòng làm việc, nhất thời cũng quên bỏ đi.

Hộp hồng nhạt ở giữa là tên nhãn hiệu với những đám mây khói màu vàng hồng.

Cởi bỏ dải lụa, bên trong đặt một tấm thiệp chúc mừng, hai chai nước hoa, còn có bốn thẻ thử nước hoa mặt sau vẽ xuân hạ thu đông.

Minh Tự cầm lấy một thẻ, xịt nước hoa lên ngửi, ngửi được mùi tươi mát mà độc đáo của lá bạch đàn.

Cô cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ, hình như là hương vị nước hoa trong xe của Lương Hiện.

… Nhưng thật kỳ lạ, cô vì sao lại nghĩ đến điều này?

“Mợ nó.” Lâm Hề Gia bỗng nhiên kêu lên một tiếng. 

Minh Tự lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”

“ Lương Hiện… về tổng bộ của Kinh Hoằng.” Lâm Hề Gia trực tiếp đưa điện thoại cho Minh Tự, không thể tưởng tượng cảm thán: “Anh ta mới đến công ty điện ảnh có bao lâu? Mới mấy tháng, đến mặt mình còn chưa gặp qua. Đính hôn là kế thừa vương vị của gia đình luôn ấy hả?”

Minh Tự nhập lấy nhìn xem, là một nữ sinh cùng công ty ngày thường có quan hệ khá tốt với Lâm Hề Gia nhắn tin tới, bắt đầu chính là một vẻ mặt khóc lóc thảm thiết.

“A a a a trời xanh không cho mình sống, Lương tổng đi tổng bộ Kinh Hoằng!”

“Tại sao!!! Anh ấy lại bỏ mình mà đi!!!”

Hình ảnh.jpg

Minh Tự click mở ảnh chụp.

Là một nhóm chat, nội dung đại khái giống thế, ý chính là tin tức xác nhận của bộ phận nhân sự, Lương Hiện thăng chức làm phó tổng tại tổng bộ Kinh Hoằng, vừa vào công ty điện ảnh đã rời đi. Tin tức này oanh tạc nhóm chat của nhân viên công ty.

Một đám nhân viên nữ kêu trời khóc đất, thiếu chút quỳ gối ở cửa phòng tổng giám đốc cầu xin anh đừng đi.

Minh Tự nhân tiện nhìn tên nhóm:“Không có tin tức có thể thoát khỏi tay chúng tôi.”

Minh Tự: “…”

Cho nên cô hiện tại phải thông qua mấy nhóm chat tám nhảm, mới biết được đại thiếu gia Lương đang ở đâu. 

“Cậu không biết tí gì à?” Lâm Hề Gia hỏi. 

Cô ấy vốn cảm thấy hai người ít nhiều cũng là quan hệ vợ chồng, dù có tệ đến đâu vẫn là sinh hoạt cùng nhau, sẽ không đến nỗi không quan tâm đối phương đang làm gì.

“Không biết.” Minh Tự trả điện thoại lại cho cho cô ấy “Bọn tớ không nói về những chuyện này.”

Lâm Hề Gia tò mò: “Thế nói cái gì?”

“Nói…” Minh Tự khựng lại.

Không biết nói sao, cô nhớ tới sáng sớm hôm đưa nút áo, hai người ngồi trong chăn.

Lương Hiện bị cô đá chân, giọng mang theo ý cười chưa tan hết, gọi cô: “Minh Tự?”

Cô còn đang giận, ngữ khí ngang ngạnh: “Sao.”

Anh nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi cong: “Chúng ta ở chung với nhau thử xem nhé.”

HẾT CHƯƠNG 38


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện