Lục Tinh vỗ bốp bốp vào mặt cô, không ngừng gọi cô dậy.
Lục Tinh thấy các số liệu trong các hợp đồng không trùng khớp, có khả năng bị ăn xén bớt định nói với cô, cô đi lâu quá nên anh phải đi tìm. Tìm mãi mới thấy cô nằm dưới cầu thang, đoán biết cô ngã xuống. Việc đầu tiên anh làm là đếm xem cô đã lăn bao nhiêu bậc thang. Anh không tin cô ngu đến mức sơ ý té được, chẳng có con người nào sơ ý lăn một quảng dài như vậy được. Anh khệ nệ cõng cô vào phòng làm việc, khắp người cô đều bầm dập trầy xước, nhìn đến là thảm hại. Anh để ý thấy trên áo chỗ giữa lưng cô còn có dấu giày. Vậy là rõ rồi! Cô bị đạp xuống chứ không phải mắt để trên chân mày.
------
Cô mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như sắp vỡ ra. Khắp người ê ẩm. Mọi thứ trong tầm mắt cô đều cứ nhòe ra. Phải mất một lúc cô mới nhận thức được không gian và thời gian. Nhìn thấy Lục Tinh câu đầu tiên cô hỏi là :
-" Tôi lăn hết mấy bậc thang? "
Lục Tinh thấy cô đã tỉnh và đầu óc cũng rất tỉnh táo nên cũng không thấy gì bất ổn.
-" 32 bậc! "
32 bậc? Trời ạ! Con ma chó nó không đem cô đi chôn sống luôn đi, té kiểu này mà não không rớt ra ngoài cũng lạ. Đáng lẽ phải xuất huyết chết rồi mới đúng, nhưng có lẽ cô còn may khi tư thế té của cô đã góp phần giảm bớt tổn thương bên trong.
-" Mấy giờ rồi? "
-" 3h49."
Khỏi ngủ, ngất đủ rồi. Càng tỉnh táo suy xét lại cô càng thấy con ma đó không phải hàng thật. Nhưng tại sao nó lại chân thật tới vậy?
Cô nhớ ra gì đó, nhìn xuống đế giày. Không có vết máu, rõ là máu đã ập đến đế giày của cô rồi mà. Sau khi kết thúc, mọi thứ có thể trở lại bình thường nhưng vệt máu trên giày của cô thì biến đi đâu được. Chẳng lẽ cô bị khùng?
Cô phải đi check lại não, có quá nhiều vấn đề cần xử lý ở đây.
-" Anh ở lại làm việc đi. Tôi đi đây!"
-" Đi đâu?"
-" Bệnh viện chứ không lẽ nhà xác."
-" Trước khi đi cô cần phải biết biết điều này! Tên đạp cô xuống xuống tóc cho cô rồi kìa!"
Cô kéo tóc lên nhìn, phân nửa số tóc bị cắt ngắn lòa xòa ngang vai, cắt cao như thế còn gì là thẩm mỹ, đã cắt thì cắt hết một lượt cho rồi đi cắt có một nửa, thanh niên đầu đất nào dám cắt tóc cô, cô mà bắt được tự khắc sẽ có cách trả thù. Chuyện này chắc cũng là chủ ý của cái kẻ gửi bưu phẩm cho cô, cứ đợi đi, không sớm thì muộn cô cũng sẽ trả thù.
Cô cũng chẳng còn hơi mà nổi giận lúc này, thôi thì ghé bệnh viện nhờ ông bác sĩ cắt luôn cho rồi. Để nửa ngắn nửa dài nhìn chẳng ra cái gì cả. Mà sau vụ này, đuôi tóc màu xanh lá của cô cũng chẳng còn.
Lục Tinh thấy cô không hề có phản ứng, tỉnh như ruồi nên cũng tò mò lắm chứ. Nhưng anh không dám hỏi.
Cô đứng dậy thì lập tức ngã xuống, chân trái của cô truyền đến cơn đau kịch liệt. Chân trái cô chẳng thể đứng được, hoàn toàn bất lực. Chắc thế giới đùa cô, té cầu thang thôi mà, sao chân cô cứ như què thế này?
Lục Tinh định đỡ cô dậy, nhưng cô đã ra hiệu cho anh đứng yên, cô bắt đầu thấy nhục rồi đó. Cô bám vào cạnh bàn nâng người đứng lên, trọng tâm hoàn toàn dồn vào chân còn lại. Cô bám vào tường để đi. Chân đau được cô sử dụng theo kiểu xài khúc cây, mỗi lần di chuyển là mỗi lần đau đến tận tủy. Cứ như thế mắt cô trừng lên theo mỗi bước chân, tay nắm chặt lại, đi được mấy bước thì cô cũng chẳng còn hơi sức mà đi nữa.
Cô quay lại nhìn Lục Tinh với ánh mắt cầu cứu, cô thề đây là lần đầu cô làm việc này. Nhưng mà giờ phút này mà còn sĩ diện thì biết bao giờ mới tới nơi.
Mặt Lục Tinh tỉnh như ruồi vòng qua trước mặt cô, vòng tay ra sau kéo người cô sát lại lưng anh. Lục Tinh cõng cô đi. Cô cũng chẳng có ý kiến gì. Cô cũng chỉ cần tới được thang máy rồi xuống tầng trệt ra ngoài bắt taxi là xong. Cô sở hữu một bệnh viện tư, người khác thì có bác sĩ riêng thì cô có bệnh viện riêng. Thật ra có một bệnh viện riêng thì chỉ có lợi mà thôi, mọi thông tin của bệnh nhân sẽ được bệnh viện phong tỏa, không để lọt ra ngoài, nên cũng tránh được phiền phức.
Lục Tinh định đi theo cô nhưng bị cô xua lên làm việc tiếp, cô biết thừa anh muốn tranh thủ trốn việc.
---------
-"Kết quả kiểm tra đã có, cô chủ bị tổn thương phần mạn sườn phải, bả vai va đập mạnh, hộp sọ bị va đập tuy nhiên không có tổn thương, xương ống chân trái bị nứt nghiêm trọng, cổ chân trái bị trật khớp. Theo khám nghiệm có lẽ là do vật nặng đè lên dẫn đến chân trái bị thương nặng.
Xương sống tổn thương 9% nhưng không ảnh hưởng đến các hoạt động bình thường.
Tổng thương tật 4,5%, tương đương với tai nạn lao động từ trên cao."
-" Ngoài ra còn có dấu hiệu bị xuất huyết đang trong quá trình hồi phục. Chúng tôi còn tìm thấy trong phổi cô một lượng lớn khí DF4."
Khoan đã, khí DF4 hình như cô đã nghe qua rồi. Là hàng cấm, chính phủ đã cấm sản xuất loại này từ 7 năm trước, tuy cô không biết tác dụng của nó nhưng tóm lại đã là hàng cấm thì chẳng có thứ gì an