Ngay khi được kéo vào cô gái ấy gấp gáp nói :
-" Mau giúp cô ấy đi!"
Nói thật ra thì cũng tại cô ấy mà cô mới bị như vậy, và cũng nhờ cô mà cô ấy mới thoát chết.
Mấy người đứng xung quanh thấy cô ta bình an trở vào mà thở phào nhẹ nhõm nhưng họ vẫn còn nơm nớp lo sợ vì cô gái kia vẫn ở ngoài đó.
Lục Tinh vừa nghe các nhân viên khác tám chuyện thì vội vã lao ra, từ đằng xa thấy Tề lão đại kéo ngược tấm kính xuống thì định ngăn cản mà anh vẫn còn ở xa lắm nên không kịp, anh biết chắc cô sẽ tuột tay vì anh thấy các ngón tay không hề bám vào mặt kính mà chỉ bị kẹp lại thôi.
Còn Tề lão đại thì không nghĩ xa như vậy, khi nghe được tin hắn ta đến dở khóc dở cười với cô. Hai lần vì mắt để trên chân mày mà gặp nạn. Hắn vội vàng đến cứu người, hắn cứ đinh ninh là cô sẽ bám được nên không để ý đến các ngón tay cô đến nhúc nhích còn không có huống chi là bám vào tấm kính.
Đúng thật là khi bị cô mắng, hắn ta tức điên lên được nhưng khi thấy cô buông tay hắn ta không đành lòng, hắn thấy có khi hắn câm miệng thì lại tốt đẹp hơn nhiều.
Còn về cô gái kia khoảnh khắc thấy cô tuột tay, vết máu từ tay cô chảy ra vì 4 ngón tay cô tuột xuống mà tạo thành 4 đường máu đỏ, bao nhiêu cảm xúc sợ hãi áp chế trong lòng trong phút chốc phun trào ra ngoài, cô ấy gục xuống, khóc nấc lên. Cô là vì cứu cô gái ấy mà chết, có đau buồn không? Tất nhiên là có!
Sở Lạc Lạc cô sống bao lâu bây giờ mới biết đến cảm giác hối hận tột cùng là gì.
Giá như hôm nay cô không lanh chanh đi giày cao gót, không đòi bê thùng đồ ấy thì cô đã không ngã, thì không có cô gái lạ mặt nào vì cô mà chết. Giá như cô gái lạ mặt kia mắng cô, chửi cô thì lòng cô đã nhẹ đi được đôi chút nhưng đằng này cô gái kia không hề mắng cô mà còn lấy mạng mình đổi lấy mạng cô.
Sở Lạc Lạc cô có phải sống quá sai lầm rồi không?
Sở Lạc Lạc ray rứt không thôi, cố cầm nước mắt giải thích với Tề Thiên Phong.
-"Chuyện này không phải tại cô ấy như anh nghĩ, tất cả là do tôi, tôi xin lỗi! "
Hắn bây giờ mới hoàn hồn sao mấy giây bần thần, phía ngoài kia cửa sổ sao mà trống rỗng đến lạ thường, nghe Sở Lạc Lạc nói, trán hắn nổi cả cân xanh, vung nấm đấm vỡ cả cái cửa kính trước mắt. Hắn thật ra chẳng biết nổi cái gì là đúng mà cứ thích mắng cô, giờ thì vui rồi, cô còn chẳng giải thích mà đã buông tay.
Các nhân viên khác chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc của họ tức giận tới vậy! Nhưng cũng phải vì đây là mạng người mà!
Nếu như lúc nãy có mấy người nhanh tay quay lại khoảnh khắc Tổng giám đốc vĩ đại của họ cứu người thì bây giờ lại ngậm ngùi bấm xóa. Cứu được một người thì giết chết người còn lại.
Có vinh quang hay không khi tại Tổng giám đốc của họ kéo cửa kính xuống mà cô gái kia phải bỏ mạng?
Có vinh quang hay không mà đến phút cuối Tổng giám đốc của họ lại mắng oan cô gái kia, để người đó ra đi mà còn ấm ức?
Những người khác đứng trầm mặc, có những người còn sụt sịt khóc vì dẫu sao cũng là mạng người, lại còn rơi trước mắt họ. Từ độ cao này làm gì có ai sống được.
Lục Tinh siết chặt nắm đấm rồi thả tay ra cho vào túi quần. Anh không tin cô lại chết nhanh như vậy! Cô sống dai lắm cơ mà!
Cứ thế bao nhiêu con người đứng im lặng, đáng lẽ ra các sếp lớn phải trấn an tinh thần nhân viên, bảo họ trở lại làm việc. Nhưng đằng này chẳng ai mà có tâm trạng.
Cũng không ai có can đảm nhìn xuống dưới.
Họ cứ đứng đó, không nói gì.
Cứ như đang chờ đơi phép màu! Mà cái giá của phép màu lớn lắm, cô thì chẳng thể nào đánh đổi được đâu.
-"Hey guy! Im alive!"
Bỗng nhiên có một tiếng nói phá tan bầu không khí ủ dột, tất cả quay lại nhìn thì nghệt mặt ra.
Cô đứng đó, hai tay đút túi quần, lưng dựa vào tường, một chân co lên gác vào tường. Đúng chất thường ngày, chỉ là máu me bê bết, nhếch nha nhếch nhác.
<<<----------
Ngay khi vừa tuột tay, cô cố gắng xoay mặt ra ngoài, áp sát thân người vào mặt kính để rơi xuống. Lúc nãy nhìn xuống, cô đã thấy phía dưới có một thanh chắn. Nhưng phải rơi một đoạn mới đến được, cô rơi theo tư thế thẳng đứng, duỗi thẳng mũi chân để khi chạm đến thanh chắn nó sẽ kẹt vào khoảng trống giữa các cửa kính và thanh chắn.
Theo quán tính, cả thân người cô đổ xuống, quay mặt vào trong, đưa lưng ra ngoài, đầu chúi xuống, thứ duy nhất giữ cô lại là hai bàn chân đang kẹt vào thanh chắn, đau thấy bảy ông trời nhưng so với mất mạng thì còn tốt chán.
-"Ohlala, một cú đúp chuẩn xác!"_cô nói gì thì cũng có ai nghe đâu nên thôi thì cứ khen mình một câu đi cho có tinh thần.
Lúc nãy, đáng lẽ vẫn có thể đưa cả cô lên nhưng cô sợ cô gái kia sẽ không chịu được. Vì hai bàn tay nắm chặt cổ chân cô đang dần dần nới lỏng, cô sợ cô gái đó sẽ tuột tay nên mới phải sử dụng phương pháp chủ động này, chứ không thì cứ tiếp tục cheo leo đợi người đến cắt kính rồi đưa tay ra ngoài giữ chặt lấy cô, rồi các bước tiếp theo cứ như cũ là xong. Nhưng thời gian lại không cho phép.
Chứ nãy giờ cô làm màu cho có chữ đọc thôi chứ cô tuyệt đối không phải là người đánh đổi mạng mình để cứu một người lạ không quen. Mạng của cô cô đã có dự liệu. Nguyên tắc 1: luôn có kế hoạch dự phòng.
Ba hoa thế thôi chứ lúc nãy cô không đặt được mũi chân vào khoảng trống giữa cửa kính và thanh chắn thì đã tiếp đất và sấp mặt bẹp lép rồi.
Nhưng dưới tình hình bị treo ngược, máu chạy lên não khiến đầu cô muốn nổ tung này không hành động nhanh thì cũng chuột rút chết treo thôi.
Đang lúc cheo leo thế này mà chẳng biết từ đâu mảnh vỡ rơi đầy, cô cứ tưởng là nó chỉ rơi thôi chứ không làm gì được cô nhưng sự thật là nó cào cho cô mấy đường ấy chứ.
Cô đưa tay lấy trong túi ra con dao găm thẳng tay cắm vào mặt kính trước mắt.
-"Shit! Thế éo nào lại là kính chống đạn?"
Cô không để lãng phí sức lực, nhanh tay cất con dao găm, rồi cuộn tay thành nắm đấm, đấm thẳng vào mặt kính, tay cô chảy máu vì bị kẹp mà lực kéo xuống thì quá lớn, bây giờ còn không cảm nhận được tay mình đau.
Phải mất 3 lần dồn sức vào tay, mặt kính mới nứt ra, cô dồn hết sức bình sinh vào cú đấm cuối cùng. Kính vỡ một khoảng, nhưng vẫn không đủ để đưa thân người vào. Cô cố làm thêm mới phát nữa rồi cố cử động các ngón tay. Ngay khi nó chịu nhúc nhích, hai bàn tay cô bám chặt lấy một mép kính, duỗi thẳng cổ chân, để chân mình rơi ra rồi hai chân cô đập thẳng vào những mảnh kính lớn còn sót lại ở mép kia.
Ngay khi thân dưới theo quán tính lọt được vào trong, cô buông tay để cả thân người rơi vào trong. Té đúng