Hạ Vũ đang đau tới mụ mẫm cả đầu óc,rơi trên không trung như diều đứt dây,nghe thấy tiếng kêu của Lăng Vân bỗng như bừng tỉnh. Nàng đang trên sàn thi đấu,tại sao lại có thể xao nhãng như thế được. Nhăn mặt,cắn cắn đầu lưỡi,nếm thấy vị tanh nồng của máu truyền tới,Hạ Vũ mới tỉnh táo lại,thuận tay xuất ra một viên đan dược mà hôm trước Lăng Vân đưa cho,tiện thể tiện đà uốn mình bật ra xa hai bước. Vừa tiếp đất cũng không kịp thở,nàng lại lộn nhào thêm hai vòng nữa,cách ra xa khoảng cách so với Dương Quảng. Nàng là biết đối thủ của bản thân không hề đơn giản như bản thân tưởng tượng,xem ra cách đánh nhanh thắng nhanh là không thể dùng được nữa rồi. Nói vậy bản thân cần nhất chính là thời gian để đan dược phát huy tác dụng,lại cần nhìn xem cách nào để vật ngã được cỗ máy chiến đấu kia.
Hạ Vũ vừa nhảy lùi lại hai bước,ngay lập tức nơi đó dính xuống gim chặt hai viên cầu đá,vẽ ra hai lỗ nho nhỏ trên mặt sàn. Hạ Vũ trợn tròn mắt. Nói đùa gì vậy,Dương Quảng không chỉ tẩu hỏa nhập ma khiến sức chiến đấu,lại còn là một cái băng dị năng. Được a,mấy vị kia thực biết chọn a. Hạ Vũ cười khẩy một cái,truyền vào Thanh Linh kiếm linh khí,khieedn nó toàn thân xanh đỏ lẫn lộn,không khí xung quanh cũng tăng thêm vài độ.
Bên dưới Hạ Vũ vừa kích nộ linh khí,bên trên Nhị trưởng lão bỗng nhổm đẩy,chỉ thẳng tay bất mãn nói
_" Làm sao có thể được chứ,làm sao lại là cái hỏa linh căn được ?"
_" Haha,các ngươi không ngờ đi,cứ chọn lên chọn xuống,lại chọn trúng kẻ có linh căn bị Vũ nhi áp chế..." Lịch Thừa Bằng đưa lên chén trà nhỏ,nhấp một ngụm nhỏ,lại vuốt vuốt râu,nhìn sâu thẳm đầy ẩn ý về phía Nhị trưởng lão,lại về Thiên Kiếm Kì
_" Hửm,vậy trận đấu này sẽ rất hay đây". Thiên Kiếm Kì thấy Lịch Thừa Bằng liếc về phía mình,hắng giọng một cái,sau đó đáp trả cho có lệ
_" Cũng đúng..." Nhị trưởng lão nhìn về Thiên Kiếm Kì,con ngươi bỗng co rụt lại,sau đó nở nụ cười đầy thâm ý mới quay lại chỗ ngồi,tiếp tục quan sát
Lịch Thừa Bằng ngồi đó thấy hai người đưa mắt trao đổi,mày bỗng nhíu chặt,mắt lại bắn xuống phía lôi đài Hạ Vũ đang chật vật tránh né. Trong lòng hắn dậy lên lo lắng, hai người kia đối phó với Hạ Vũ không chỉ có chuyện Dương Quảng,có lẽ còn có cái gì khác nữa. Chỉ mong người đồ nhi này sẽ có thể đủ khả năng đối phó được. Còn chuyện ra tay giúp sao,sẽ không có như vậy,bởi đây mới chỉ là cuộc tranh đấu nho nhỏ thôi mà đã không đủ tâm nhãn vượt qua,nói gì tới cuộc sống vốn ác liệt ngoài kia chứ!
Hạ Vũ bây giờ còn không biết mấy lão hồ ly ngồi phía trên đang đánh gía,đánh giá,nàng là chỉ biết cố gắng tránh né chưởng phong mà Dương Quảng phát ra liên tiếp. Các quả cầu gai nhỏ cỡ đố ngón tay nhưng tràn đầy linh khí cùng lực sát thương cứ nối tiếp nhau mà ra,khiến nàng không kịp thời gín mà quan sát đối phương. Không được,cứ như thế này bản thân còn chưa kịp chạm vào cái lông chân của đối thủ đã bị làm cho mệt đến chết rồi. Nghĩ như vậy,Hạ Vũ đưa Thanh Linh kiếm ra phía trước,tay niệm pháp quyết. Lịch tiền bối vốn là Địa linh căn,điều này hiển nhiên năm năm qua nàng đi theo cũng học được một vài pháp quyết,trong số đó có cái mà lúc này nàng đang tính sử dụng : Địa thành. Bất quá nàng là không sử dụng được địa linh lực,đành bù đắp bằng hỏa linh thôi. Nói cũng hay,Hạ Vũ vốn tu luyện không hề có một loại linh lực cụ thể,nhưng phượng hồn là cái thần hồn đầu não,đem nàng sử dụng phát ra đúng thực thuần tính hỏa,như thế mới đem mọi người lầm tưởng bản thân là Thiên linh căn hỏa thuộc tính. Nhưng lúc này đây,Hạ Vũ thấy dùng hỏa thay cho địa thế nào cũng mạnh hơn vài phần.
Đem tâm cảnh thả lỏng,Hạ Vũ chìm sâu vào một nơi mà lâu lắm rồi nàng không có tiến tới: Sóng Lửa tháp. Đúng vậy,nơi đây năm năm trước khi tái tạo lại kinh mạch đã trở thành tâm ngạch của nàng,tựa như bản mệnh pháp