" Giờ,các ngươi hãy đi chết đi..."
Hạ Vũ cười điên cuồng,nàng không hề hay biết,một khắc kia lại mang đến tác dụng như vậy,nó giải khai mọi khúc mắc trong lòng nàng bấy lâu. Đôi khi có những chuyện ai ai cũng biết,nhưng lời nói cứ để trong lòng mà không bật ra đầu môi sẽ lại mang một tư vị khác,con đường khác. Chuyện này không chỉ cứ lờ mờ,mơ hồ không rõ ràng,mà còn qua đó nói lên dũng khí của mỗi người. Hạ Vũ nhận ra là một chuyện,nhưng nói ra,làm được lại sẽ là chuyện khác...
Hạ Vũ đứng trung tâm,ngỡ ngàng nhìn Thanh Long,Phượng Hoàng,Kì Lân,Kim Qui,tứ đại thần hồn đang quây quanh bản thân. Phượng Hoàng đỏ rực,màu lông bóng bẩy,từng sợi đều như một ngọn lửa rộn rạo nhảy nhảy. Thanh Long gầm rú,uốn lượn xung quanh,ở góc độ này,Hạ Vũ còn nhìn thấy từng hoa văn tinh tế trên miếng vảy xanh biếc như ngọc thạch. Bên cạnh là Kì Lân,to lớn hộ pháp,bốn chân như bốn chiếc trụ lớn,răng nanh oánh bạc chìa ra,thấy thế nào cũng dữ tợn,vậy mà không hiểu sao Hạ Vũ lại thấy thân quen vô cùng,đưa tay vuốt vuốt nó. Trái với suy nghĩ,Kì Lân cúi cúi đầu,chà xát với tay Hạ Vũ,tựa như một con mèo nhỏ. Đảo mắt xuống dưới,ngỡ ngàng là nàng lại ngồi trên lưng của Kim Qui, Hạ Vũ đột nhiên thấy bản thân làn da phát ra một màu sáng nhè nhè,chợt nhớ tới ngày đó nương đã từng giải thích,Kim Qui chính là thần thú phòng hộ,làn sáng này chính là khi đó cũng đề cập qua...
Hạ Vũ không nghĩ đến nguyên nhân vì sao cả tứ đại thần hồn tại sao lại bỗng nhiên cùng xuất hiện ở đây,mà nàng cũng không muốn nghĩ nữa. Nàng muốn tiến tới,đem bốn con yêu thú kia diệt sát. Điều này không phải chỉ bởi chúng đem nàng dồn vào đường cùng,mà nhiều hơn bởi chúng đã giả làm nương cùng Hạ Vân,đây đúng là nỗi đau luôn chôn cất nơi sâu nhất trong lòng,dù có thế nào cũng không muốn động chạm vào
_" Diệt sát chúng đi..."
Hạ Vũ như nữ vương ngồi trên mai của Kim Qui,ra lệnh cho ba đại thần hồn xông ra chiến đấu. Ba thần thú reo lên một tiếng rồi xông ra,tựa như đã phân công rất rõ ràng. Phượng Hoàng không nói hai lời,bay một mạch tới phía kia Hỏa Tiêu. Cùng là phượng hoàng,nhưng không hiểu sao,Hạ Vũ luôn có cảm giác Hỏa Tiêu lép vế,sợ hãi Phượng hồn,một kích cũng không có tác dụng,tất cả những ngọn lửa phóng ra khi chạm tới bộ lông rực rỡ của Phượng hồn đều tiêu tan. Trái lại,Phượng hồn phun ra lửa rất ít,nhưng một khi bị dính phải sẽ tạo ra một mảng thương lớn,không ngừng lan tỏa. Lúc này Hạ Vũ cười cười lắc đầu,nhớ tới ngày xưa tự bản thân mới luyện khí một tầng đem phượng hồn trấn áp,đó cũng thật sự toàn là dựa vào may mắn đi
Bên này Thanh Long đối đầu cùng Bạch Xà. Hạ Vũ nhớ tới câu nói của Mễ Ty ngày nào :" dù cho có mọc ra giác nhưng chân chưa có,lại không thể bay được lên,thì xà cũng vẫn mãi mãi chỉ là xà". Khi ấy Hạ Vũ còn cười cười từ chối cho ý kiến,nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy hết lời đó có bao nhiêu đúng đắn. Thanh Long lượn lờ,nhàn nhã uốn lượn trên bầu trời, mà trái lại,Bạch Xà phía dưới con mắt đảo bốn phía,lộ ra sự sợ hãi đến tột cùng. Đôi khi Thanh Long lại cuộn xuống,dùng cả răng và móng chân cào lên người nó,xuyên qua lớp giáp bạc óng,lộ ra những vết thương sâu hoắm vào,máu ào ào chảy ra,nhuộm đỏ cả băng tuyết xung