Tại một nơi bị bỏ hoang giữa thành phố phồn hoa.
Trong cái hẻm sâu chật hẹp, rác rưởi đầy đất, không khí hôi thối, ngoại trừ những con ruồi, muỗi cùng chó mèo hoang thì không có ai xuất hiện ở chỗ này.
Trong bóng đêm dày đặc, một cánh tay nhỏ chầm chậm duỗi ra từ thùng rác, sau đó là đôi chân ngắn và toàn cơ thể, cuối cùng là tay dựng không vững nên ngã nhào trên mặt đất.
Bộ đồ bệnh nhân màu trắng đã bị dính dơ, như giẻ lau cũ nát ướt dính trên làn da. Hai bàn chân nhỏ nhắn trần trụi, gương mặt dơ bẩn chỉ có đôi mắt là sạch sẽ trong suốt.
Diệp Nha dụi mắt, mờ mịt nhìn quanh một vòng mới phát hiện là mình có cơ thể. Cô bé mở to mắt, giống như phát hiện ra điều gì mới mẻ mà đung đưa chân, nhéo khuôn mặt mình, nghiêng đầu nhìn cây cỏ xiêu vẹo ở góc tường.
Đôi mắt Diệp Nha sáng lên, cố lết qua, cúi đầu lễ phép hỏi thăm, “Xin chào, cho hỏi bạn có biết chỗ này là chỗ nào không?”
Cỏ dại lung lay theo gió.
“…”
“… Mình không hiểu bạn nói gì hết.” Diệp Nha méo miệng, “Bạn có nói tiếng yêu quái không?”
Cỏ dại lại đung đưa, chắc là đang nói con nhóc ranh này tránh ra, mặc kệ ông đây.
Với điều kiện như thế này mà cỏ dại cũng sinh trưởng thật kỳ diệu.
Hơn nửa ngày không ai đáp lại, Diệp Nha ôm hai đầu gối, ngồi run bần bật ở góc tường.
Nơi này một màu đen nhánh, không có ánh trăng cũng không có ánh sao, không trung như bị tấm vải đen bao trùm. Bốn phía xung quanh là linh khí xa lạ vờn quanh, cây cỏ nói chuyện bằng cách khác, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Diệp Nha mím môi thật chặt.
Cô bé mới vừa 100 tuổi, là loài cỏ non nhất trong tộc, bởi vì không thể biến hình nên hằng ngày phải làm bạn với ba mẹ, được ánh nắng che chở.
Cô bé không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại thì thấy vệt đỏ đầy trời, thần hỏa tàn sát bừa bãi, linh địa bỗng chốc biến thành địa ngục Tu La, ba cô bé vì cứu mọi người ra khỏi mà biến mất ở giữa đám lửa lớn.
Mẹ thì ôm cô bé, cuối cùng nói: “Diệp Nha, con phải sống sót…”
“Mẹ…” Diệp Nha không chịu nổi nữa, nước mắt rơi không ngừng. Khi nước mắt cô bé chạm xuống mặt đất, một cây cỏ bốn lá từ giữa kẽ hở sinh trưởng, lá xanh phát sáng giữa trời tối đen.
[ Ký chủ Diệp Nha đã kích hoạt hệ thống, hệ thống 01 vì người phục vụ. ]
Một giọng nói lạnh băng bỗng nhiên phát ra làm Diệp Nha ngừng khóc, mở to hai mắt mông lung nhìn qua.
[ Xin ký chủ hãy đọc cốt truyện phía dưới, sau đó phải hoàn thành nhiệm vụ. Tiến độ hiện tại 0%]
Giọng nói này chính là giọng nói không cảm xúc của máy móc.
Nó nói xong, một giao diện trong suốt hiện ra trước mắt, trên đó là chữ dày đặc. Là một yêu quái nhỏ bé còn chưa đi học, Diệp Nha một chữ cũng không biết.
Gió đêm lạnh lẽo quét qua, làm vết thương lớn nhỏ trên người trở nên đau nhói.
Hai mắt Diệp Nha rưng rưng, giọng nói mềm mại run rẩy: “Chú ơi, chú… biết ba mẹ của con đâu không? Chú đưa con về linh địa được không?”
[ Không được. ]
Diệp Nha ngừng thở, bắt đầu nỉ non: “Ba mẹ con…”
Hệ thống vô tình lạnh lùng: [ Đã chết. ]
Sau hai giây, Diệp Nha gào khóc.
[ Khóc cái gì, bình tĩnh lại nào. Đã 100 tuổi rồi, trưởng thành lên chứ đừng khóc. ]
[ Sao không học hỏi mẹ cô ấy? Lần trước tôi mang mẹ cô qua, bà ấy cũng không khóc nhiều như vậy. ]
[ Đừng khóc, khóc nữa là những người đó tới bắt đấy. ]
Hệ thống ra sức an ủi nhưng không có tác dụng gì, ngược lại cô bé còn khóc to hơn. Khóc một hồi cũng không còn sức lực, Diệp Nha dựa vào vách tường thút tha thút thít nức nở, trong miệng lẩm bẩm phải tìm ba mẹ, dáng vẻ đáng thương biết bao nhiêu.
Hệ thống nhận ra được phương pháp của nó có chỗ sai, trước đây nó đều mang những người trưởng thành, bớt lo bớt việc. Nhưng lần này khác, Diệp Nha tuy 100 tuổi nhưng trong giới yêu quái vẫn là một bé cưng muốn ba mẹ che chở, nếu không dỗ dành chỉ sợ là không ngừng khóc.
Nghĩ vậy, hệ thống biến hóa thành một ông chú dịu dàng, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi.
[ Bé yêu đừng khóc. ]
Tiếng nói dỗ dành vang vọng trong đầu, lông mi Diệp Nha run rẩy, cuối cùng không khóc nữa.
[ Muốn cứu ba mẹ và tộc của con thì phải nghe lời chú nói. ]
Diệp Nha lau nước mắt, cáu kỉnh nói: “Nhưng mẹ nói con không được nghe lời người lạ.”
Hệ thống: [ … ]
“Chú là người lạ nên con không nghe đâu, con đi tìm ba mẹ.” Diệp Nha phủi mông đứng dậy, một tay vịn vào tường, đôi chân nhỏ bước từng bước.
Hệ thống hậm hực nháy mắt.
Nhưng không sao cả, nó có thể thiết lập lại!
[ Em gái Diệp Nha. ] Vì khoảng cách gần sát, hệ thống biến đổi thành một đứa trẻ con lớn hơn Diệp Nha một chút, giọng nói cũng non nớt hơn, [ Nghe anh nói này, thần hỏa đã phá hủy không gian cả rồi, cả 3 vùng linh địa cũng bị hủy diệt, trong đó cũng bao gồm bé đó. ]
Bước chân Diệp Nha ngừng lại.
[ Mẹ của bé và 3000 người trong tộc tốn bao nhiêu tu vi mới có thể giữ được một sợi hồn phách của bé, để cho bé vào thân thể này, chỉ cần trải qua một đời của thân thể này là có thể trở về bên ba mẹ, anh còn có thể giúp bé thực hiện bốn nguyện vọng. ]
Hệ thống nói to, [ Nghĩ kỹ đi, bé chính là hy vọng của mọi người trong tộc đó. ]
Diệp Nha nghiêng đầu, vừa hoang mang vừa hoài nghi: “Nguyện vọng gì cũng được sao ạ?”
[ Đúng vậy, nguyện vọng gì cũng có thể. ]
Diệp Nha cúi đầu nhìn thân thể xa lạ này, trong đầu lại nhớ đến ba mẹ mọi người.
Mẹ là hoa ăn thịt người, ngày thường hung dữ với ba cô, chỉ ôn nhu kiên nhẫn với một mình cô bé thôi; ba và Diệp Nha đều là cỏ bốn lá, vì để cô bé nhanh lớn nên ba đã đem toàn bộ dinh dưỡng của mình cho bé.
Còn có các bạn nhỏ, bọn họ cũng rất tốt…
Ánh mắt Diệp Nha dần cứng rắn, dùng sức gật đầu: “Phải cứu ba mẹ!” Sau đó lại hỏi, “Anh muốn em phải làm gì?”
Làm gì?
Đương nhiên là tội ác chồng chất, độc ác tàn nhẫn; chèn ép nam chính, bắt nạt nữ chính, cho đến khi tình cảm của nam nữ chính vững chắc, nữ phụ mới rút lui.
Nhưng mà –
Diệp Nha bây giờ còn quá nhỏ, nói những cái đó cũng quá sớm.
[ Diệp Nha nghe anh nói, bây giờ thế giới mà bé đang ở chính là một quyển tiểu thuyết. Mà vai trò của bé chính là nữ phụ, bởi vì nguyên chủ đã chết rồi cho nên muốn bé thay thế cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, đã hiểu chưa? ]
Diệp Nha lâm vào trầm tư.
Hệ thống thở dài, nó dã trải qua biết bao nhiêu đời, nhiều vai chính được nó mang qua, lần này là lần gian nan nhất. Không ai có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của nữ phụ 3 tuổi rưỡi!
Nghĩ xong, hệ thống lại nói qua cốt truyện lần nữa cho nữ phụ Diệp Nha.
Trong tiểu thuyết này, Diệp Nha vừa sinh ra không bao lâu đã bị ba đưa đến căn cứ bí mật tiêu hủy, tiến sĩ phụ trách không những không tiêu hủy Diệp Nha mà còn đưa cô đến viện nghiên cứu ngầm thử
Sau 2 năm bị tra tấn, Diệp Nha trốn thoát rồi bị nữ chính bắt gặp.
Nữ chính là Hạ Tình, gia đình giàu có, tốt bụng giỏi giang, thấy Diệp Nha đáng thương thì xin ba mẹ nuôi nấng; bởi vì là người nhân bản nên Diệp Nha có ưu thế bẩm sinh, cô thông minh làm ba mẹ Hạ gia yêu thích, những lúc vắng Hạ Tình thì bọn họ chỉ chăm lo cho Diệp Nha.
Cho dù được nâng niu bao nhiêu, Diệp Nha vẫn không thỏa mãn, thân là người nhân bản nên bắt đầu biến chứng, cô thống hận Hạ Tình khỏe mạnh, đem oán hận trút giận lên người Hạ Tình. Trời sinh cô hư hỏng, tâm tư ác độc, chuyện xấu làm quen tay, sau lại cô đơn chết ở tuổi 18…
Xem xong cốt truyện, hệ thống không biết cỏ bốn lá Diệp Nha có thể hoàn thành được không, nhưng mà bây giờ không được cũng phải thử.
[ Không hiểu cũng không sao cả, chỉ cần làm theo lời anh nói nhé. ]
Diệp Nha ngoan ngoãn gật đầu.
[ Bây giờ thì chạy ra ngoài đường lớn, chờ lát nữa chiếc xe màu đen thứ 3 đi qua chạy qua thì chạy lại nhé. ]
Diệp Nha lại gật đầu, khập khiễng đi ra cái hẻm nhỏ.
Thế giới bên ngoài ánh đèn lóng lánh, phồn hoa lộng lẫy, tiếng còi xe hơi và âm nhạc ven đường xen lẫn vào nhau, ồn ào lại náo nhiệt.
Nơi này khác với nơi ở của Diệp Nha nên làm cô bé thêm sợ hãi, tòa nhà cao chót vót như miệng của con quái vật muốn ăn sống cô bé.
Diệp Nha sợ hãi, thân hình nhỏ bé lùi về sau hai bước.
Không được sợ.
Diệp Nha nhấp môi, bé phải về nhà, cứu ba mẹ, cứu yêu quái của linh địa.
Diệp Nha thở sâu, mạnh dạn bước ra đường cái lớn, kết quả giây tiếp theo liền dừng bước, cau mày khó xử, “Anh ơi, xe là cái gì ạ?”
Diệp Nha sống ở linh địa nên không biết cuộc sống hiện đại.
[ … Vật có bánh xe lăn trên đường kia kìa. ]
Đôi mắt Diệp Nha nhìn chằm chằm chiếc xe, nghiêm túc nhìn qua hai chiếc, đến chiếc thứ ba thì hăng hái chạy qua.
Thân hình thoăn thoắt như một con trâu nhỏ.
Nhưng mà —-!!!
Sóng điện hệ thống run lên, vội vàng kêu: [ Từ từ đã! Không… ]
Tiếng hô chưa dứt, Diệp Nha liền đụng phải chiếc xe đạp màu đen.
Vì phanh gấp nên người nọ té ngã trên đường, xe hơi của Hạ gia đi ngang qua rồi biến mất trong dòng xe cộ.
Thấy chiếc xe kia đi xa, hệ thống đau khổ trong lòng, cuối cùng không nhịn được —
[ Con mẹ nó? ]
Thân là máy móc vô cảm vô tình nhưng lần đầu tiên hệ thống thấy hoài nghi về lòng người.
Đầu gối Diệp Nha đụng phải hòn đá lớn, cô bé rất đau, nước mắt trào dâng, cúi đầu nhìn vết thương. May mắn là không bị chảy máu, chỉ trầy da một chút, mẹ bé nói máu của yêu quái rất quý nên nhất định không thể bị thương. Diệp Nha yên tâm, duỗi tay vỗ vỗ đầu gối nhỏ của mình.
Mỗi lần bé bị ong mật bướng bỉnh đụng phải đầu thì ba bé sẽ dịu dàng ôm cánh lá của bé, nhưng bây giờ không có ba ở đây nên chỉ có thể tự dỗ chính mình.
Dỗ dành bản thân xong Diệp Nha từ từ đứng dậy.
Bên chân là mấy quyển vở, chắc là đồ người kia làm rớt.
Cô bé nhặt từng quyển vở lên, ngẩng đầu đưa hai tay: “Của anh nè.” Giọng nói non nớt ngọt như đường.
Thiếu niên đứng dưới ánh đèn, trong đồng phục rộng thùng thình là thân hình gầy như trúc, ngũ quan non nớt nhưng tinh xảo, đôi mắt đen nhánh không lọt một ánh sáng, làm cả người lộ ra một vẻ âm trầm.
Cậu không nói lời nào chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô bé.
Tay Diệp Nha run lên, sợ tới mức làm rớt mấy quyển vở trên mặt đất.