Nữ Phụ Xấu Xa Mới Ba Tuổi Rưỡi

Cầu may mắn cho anh và quạ đen


trước sau

Bản chất Diệp Nha là yêu quái, sau khi xuyên đến thế giới loài người thì cũng có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được.

Như là thần hộ mệnh.

Thần hộ mệnh chỉ bảo vệ những người tốt, cũng có ủng hộ những người làm việc xấu, trong 100 người thì chỉ có 1 người mới có thần hộ mệnh theo tính cách của họ, rất hiếm thấy.

Cô bé ngửa đầu trừng to mắt, ở trong ánh mắt cô bé, một con quạ đen đậu trên vai của thiếu niên, hai mắt đỏ đậm, xung quanh có đám mây đen bao phủ người.

Diệp Nha nhớ rõ mẹ bé từng nói, quạ đen luôn đem đến điềm xấu, con người có thần hộ mệnh là quạ cũng không phải người tốt, nếu thấy thì phải tránh xa, nếu không là bé mầm sẽ gặp tai họa.

Cô bé nuốt nước miếng, đôi tay lén để sau lưng, thành thật nghiêng người sang một bên tránh đường.

Thẩm Trú cúi người, im lặng hờ hững mà đỡ xe đạp, tùy tay để sách vở vào giỏ xe. Đẩy xe được hai bước chợt dừng lại, lại đi vòng trở về.

“Em tên gì?” Cậu nhìn xuống hỏi.

Diệp Nha sợ hãi quạ đen nên ngoan ngoãn trả lời: “Diệp Nha ạ.”

Ánh mắt Thẩm Trú nhìn quanh bốn phía, lúc sau lại nhìn trên người cô bé.

Thẩm Trú dựng xe, ngồi xổm xuống trước mặt, “Ba mẹ em đâu?”

Diệp Nha vẫn luôn chú ý bên vai cậu.

Quạ đen kia hình như đang mệt mỏi nên gục ở trên vai, chậm rì dùng mỏ nhổ lông ở cánh. Thấy tầm mắt của Diệp Nha thì hai mắt đỏ như máu nhìn lại, hé mỏ kêu.

Diệp Nha run lên, sợ tới mức lấy hai bàn tay nhỏ xíu che mắt lại.

Thẩm Trú nhấp môi, từ nhỏ đã không ai thích cậu cho nên cô bé trước mặt bị dọa cũng không phải là chuyện gì lạ, tới chó mèo thấy cậu còn tránh đi nữa là.

Liếc mắt thấy đôi môi nứt nẻ của Diệp Nha, Thẩm Trú đứng dậy đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Cậu móc 5 đồng tiền từ trong túi, tiền giấy nhăn nhúm đặt ở kệ hàng, sau đó nhịn đau mua một hộp sữa.

“Này.” Thẩm Trú lại đến trước mặt Diệp Nha, đưa hộp sữa mới mua qua.

Diệp Nha chậm rãi nhận lấy, mắt to tròn nhìn chằm chằm hộp sữa, không nhúc nhích.

Thẩm Trú chủ động cắm ống hút cho cô bé, giọng nói mát lạnh: “Uống đi, uống xong anh dẫn em đến cục cảnh sát, họ sẽ giúp em tìm được ba mẹ.”

Lông mi dài của Diệp Nha run run, cẩn thận chạm lấy hộp sữa, cái miệng nhỏ hút sữa.

Vị ngọt ngọt, là hương vị cô bé chưa từng được thử trong 100 năm qua.

“Em cảm ơn anh.” Diệp Nha cười cười, nụ cười tươi đẹp làm gương mặt sáng sủa lên. Chỉ là trên mặt bị dính đất dơ như mới chui ra từ thùng rác.

Thẩm Trú nhìn khó chịu, lấy khăn giấy ra rồi thấm chút nước còn lại trong chai lau mặt sạch sẽ cho cô bé, vẻ đẹp ban đầu của cô bé dần hiện ra.

Diệp Nha cực kỳ xinh đẹp.

Mi mắt cong cong, ánh mắt lanh lợi, nốt ruồi son bên cạnh đuôi mắt trái, ai thấy cũng phải thốt lên hai chữ đáng yêu. Chỉ là quá gầy, làn da tái nhợt như không được nuôi dưỡng, lại như là bị ngược đãi.

Diệp Nha nhanh chóng uống hết hộp sữa, đầu lưỡi vẫn không thỏa mãn mà liếm môi.

“Đi thôi, anh dẫn em đến cục cảnh sát.”

Cục cảnh sát không xa, đi vài bước rồi rẽ là đến.

Diệp Nha cầm cái hộp rỗng, khập khiễng đi theo.

Thẩm Trú đi rất chậm nhưng Diệp Nha cũng không theo kịp. Anh quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ mặc đồ rộng thùng thình, quần áo to rộng từ vai xệ xuống, đôi chân trần đi trên mặt đất nên chân đã dính dơ. Thẩm Trú mím môi, cởi áo khoác ra bao lấy người cô bé, ngay sau đó ôm lên.

Hai cánh tay ngắn ngủn của Diệp Nha quàng lấy cổ của cậu, đôi mắt đối diện với quạ đen nên sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, đem đầu chôn ở vai cậu.

Cô gái nhỏ chỉ mới 3 tuổi nhẹ như lông vũ, ôm trên tay không tốn sức lực.

Trong nhà Thẩm Trú còn có em trai 5 tuổi, bởi vì ba mẹ chết sớm nên một tay cậu nuôi em trai. Cậu nhớ rõ khi em trai cậu mới 3 tuổi thì đã nặng rồi, quả nhiên là cô bé này không được nuôi dưỡng.

“Em ở đâu?”

Diệp Nha suy tư vài giây, nghiêm túc nói: “Ở trong đất.”

Thẩm Trú im lặng.

Cậu nghĩ đây là lời nói vui đùa của trẻ con nên không để tâm.

Cục cảnh sát gần trong gang tấc, bên trong chỉ có một cảnh sát đang trực. Thẩm Trú ôm Diệp Nha đi vào, chủ động lên tiếng chào hỏi: “Chào chú, bạn nhỏ này hình như bị lạc đường nên phiền chú có thể tìm ba mẹ em ấy được không ạ?”

Đây là thành phố náo nhiệt nhất ở Long Thành, mỗi tháng đều có một hai bạn nhỏ bị lạc ba mẹ nên cảnh sát cảm thấy quen thuộc.

“Ừ, được.” Cảnh sát gật đầu, “Cháu cứ để con bé ở đây đi, để lại số điện thoại nữa nhé, nếu có thể tìm được thì chú gọi cho.”

Gương mặt thiếu niên bối rối: “Xin lỗi nhưng cháu không có điện thoại.” Sau khi ba mẹ chết, họ hàng thân thích đến ăn nhờ ở đậu đến nỗi vét sạch tài sản ba mẹ cậu để lại. Từ đó về sau cậu và em trai chỉ sống kham khổ túng quẫn, ngay cả đi học cũng là nhờ người khác giúp đỡ. Điện thoại là đồ vật cần thiết với mọi người nhưng là thứ xa xỉ đối với bọn họ.

“Cháu tên Thẩm Trú, học Nhất trung. Nếu có gì chú cứ đến trường tìm cháu.”

Nói xong, Thẩm Trú đặt Diệp Nha ngồi ở trên ghế, trầm mặc không nói lời nào xoay người rời đi.

Bóng dáng cậu lẻ loi, lông mi Diệp Nha run run, nhảy xuống ghế chạy theo: “Anh ơi…”

Thẩm  Trú quay đầu nhìn lại, “Em còn có việc gì à?”

Diệp Nha chạy đến trước người cậu, ở trong tầm mắt hoang mang của Thẩm Trú, cô bé kéo tay cậu đặt lên đầu của mình.

Mái tóc của cô gái nhỏ mềm mại như lông mèo, làm cho người chưa bao giờ thích con nít như Thẩm Trú phải giật mình, não ngừng hoạt động.

“Anh là người tốt.” Diệp Nha nhìn hai mắt trong sáng của cậu, “Bé Mầm sẽ ban phước cho anh và quạ đen.”

Mẹ nói cỏ bốn lá sẽ mang lại nhiều điều may mắn cho con người, chỉ cần con người sờ đầu là có thể.

Nói xong, Diệp Nha giơ chân chạy về, để lại Thẩm Trú ngây ngốc tại chỗ.

Quạ đen?

Thẩm Trú gãi đầu, cuối cùng nhìn về đồn cảnh sát. Sau đó vội vàng chạy về chỗ cũ, gương mặt không biểu tình nhìn sách vở rơi đầy đường.

Xe đạp của cậu đâu…

Thẩm Trú suy nghĩ một lúc lâu mới chấp nhận một sự thật chính là xe đạp của cậu bị trộm rồi. Cậu thở dài, nhặt sách vở lên rồi đi bộ.

Từ nhỏ Thẩm Trú đã xui xẻo nên mất đồ vật đã thành thói quen.

Trong miệng hơi khát, đúng lúc siêu thị bên cạnh lại đang khai trương. Cậu móc số tiền còn lại trong túi, do dự đi vào mua một chai nước khoáng.

“Siêu thị mới khai trương hoạt động, cho nên quý khách mua đồ gì đều óc thể nhận phiếu tham gia bốc thăm trúng thưởng.” Nhân viên cười tủm tỉm chỉ về cái hộp phía bên cạnh, “Giải nhất là xe điện, quý khách có thể thử qua.”

Trước cửa siêu thị là một chiếc xe máy điện mới tinh màu hồng phấn, phía trên còn buộc nơ đỏ thẫm.

Đối với chuyện rút thăm trúng thưởng này Thẩm Trú không ôm hy vọng, cậu nhận phiếu từ nhân viên rồi tùy tiện mở ra –

[ Giải nhất ]

Hai chữ này phát sáng dưới ánh đèn.

Tay Thẩm Trú run lên, lâm vào hoảng hốt.

**

Đồng hồ chỉ 10 giờ, Diệp Nha ngủ đúng một tiếng đồng hồ.

Cảnh sát đưa cho Diệp Nha một cái bánh mì, xem cô bé vừa ăn rồi hỏi chuyện.

“Bạn nhỏ, con tên gì nào?”

“Diệp Nha ạ.” Cô bé vừa ăn bánh mì vừa đung đưa chân, miệng nhỏ căng phồng như một con hamster nhỏ.

Cảnh sát lần đầu tiên thấy một đứa nhỏ lạc ba mẹ mà còn không khóc nên lập tức mềm giọng, “Con có nhớ nhà ở đâu không?”

“Nhớ rõ ạ.”

Cảnh sát ngồi thẳng dậy, “Ở đâu?”

Diệp Nha chỉ tay lên, “Trên trời ạ.”

Trong không trung có một khe hở thời gian,

cô bé và mọi người trong tộc đều sống ở đó.

“…” Cảnh sát nghẹn lời, “Bạn nhỏ, ba mẹ con tên gì con có biết không?”

“Biết ạ.” Diệp Nha ăn bánh mì xong rồi, bàn tay phủi phủi vụn bánh mì, “Mẹ con tên là Hoa Vô Khuyết.”

Cảnh sát đang xem [ Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết ]: “…..”

“Ba con tên là Diệp Lâm Xuyên.”

Mí mắt của cảnh sát nhảy dựng.

Diệp Lâm Xuyên nhà giàu số một ở Long Thành, thủ đoạn tàn nhẫn không ai là không biết. Hắn có một cô con gái nhưng 3 năm trước đã chết non.

Chắc cô bé này đang nói hươu nói vượn.

Cảnh sát muốn tiếp tục hỏi chuyện nhưng bên ngoài có hai vợ chồng già đang cần giúp đỡ nên dặn dò Diệp Nha vài tiếng rồi đi ra ngoài.

[ Đinh! Nhiệm vụ mới: Trốn thoát khỏi những kẻ xấu. ]

Trong đầu bỗng nhiên phát ra tiếng lạnh lẽo của máy móc làm Diệp Nha cúi đầu xuống.

Hệ thống không màng đến việc cô bé hiểu hay không hiểu mà nói: [ Bé Mầm, sắp tới có người tới bắt con về phòng thí nghiệm, nghe chú nói này, mau chạy ra ngoài đi. ]

Diệp Nha gật đầu nhảy xuống ghế, thừa dịp cảnh sát không để ý thì chạy ra ngoài.

Đêm khuya đầu xuân mát lạnh, hai chân Diệp Nha đi qua đường phố nhộn nhịp, cô bé bận chạy thoát nên không chú ý hệ thống đang sốt ruột kêu.

Mắt thấy đã chạy xa, ánh đèn cũng càng mờ nhạt, hệ thống không nhịn được mà gào: [ Kêu con chạy bên phải mà, đây là bên trái! ]

Mới vừa sống thế giới loài người một giờ, Diệp Nha không biết phương hướng: “…” Mờ mịt nhìn xung quanh.

Hệ thống thở dài: [ Bé cưng, là phía tay con ăn cơm đó. ]

Ăn cơm…

Diệp Nha vỗ đầu, chậm rãi ngưỡng cổ lên trời, nghiêm túc nhìn bầu trời đêm hai giây sau, Diệp Nha đáng thương: “Con không vươn lên được…”

[ … ]

Nó quên rằng cỏ bốn lá ăn ánh nắng mặt trời, uống sương sớm, nói cách khác là cô bé không dùng tay ăn cơm nên không hiểu.

Vốn dĩ hệ thống phải làm cho Diệp Nha chạy hướng bên phải đến công ty của ba Hạ Tình, sau đó cốt truyện lại theo hướng cũ. Nhưng mà cô bé trực tiếp chạy ra quảng trường, may mắn duy nhất là thành công chạy trốn khỏi đám người phòng thí nghiệm kia.

A, thật là mệt, muốn từ chức, đến khi nào mới kết thúc đây.

Diệp Nha chậm rãi đi tới.

Thân thể của cô bé là nhân bản nên chỉ số thông minh cao hơn người thường. Nhưng cho dù vậy thì Diệp Nha bôn ba cả đêm cũng không chịu nổi.

Con đường này lại tối đen, không có người đi qua, cũng hiếm có chiếc xe nào đi ngang.

“Chú ơi, chân con đau.”

Diệp Nha lúc nãy nghe thấy tiếng nói của hệ thống.

“Chú ơi,con muốn về nhà.” Tiếng nói cô bé nghẹn ngào muốn khóc.

Hệ thống đi ra từ thất bại, ôn nhu nói: [ Phía trước có ghế nhỏ, Diệp Nha có thể lại đó nghỉ ngơi. ]

Diệp Nha lau nước mắt, đi đến bò lên ghế nhỏ phía trước.

Trên người cô bé còn mặc áo khoác của Thẩm Trú, chiếc áo rộng thùng thình vừa vặn bao phủ lấy toàn thân, giúp cô bé che đậy những cơn gió đêm.

“Con quên mất là phải trả lại áo cho anh mất rồi.”

[ Không sao cả, không trả cũng được. ]

Hệ thống vừa mới tra tin tức của Thẩm Trú, phát hiện cậu là một vai ác không đáng kể trong tiểu thuyết. Nhân cách chống đối xã hội, sau khi lớn lên trở thành sát nhân liên hoàn rồi bị em trai là cảnh sát xử quyết. Vai của cậu nhỏ đến mức em trai cậu là nam chính của tiểu thuyết, Diệp Nha cũng có liên quan đến nhưng sẽ không có chuyện gì với Thẩm Trú.

Diệp Nha cảm thấy nặng nề, mí mắt như bị cục đá đè lên khó mở ra, cô bé dụi mắt, chậm rãi nằm trên ghế rồi đi vào giấc ngủ.

Không bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện