Cửa xe mở ra, một thiếu niên bước xuống.
Trông cậu vẫn còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, mái tóc đen nhánh, mặt mày như ngọc, khuôn mặt non nớt tinh xảo, từ trong xương cốt lộ ra khí chất quý tộc.
“Có chuyện gì sao?” Tài xế bước ra từ ghế trước, tò mò hỏi.
Diệp Thanh Hà không nói gì, nhìn chằm chằm vào Diệp Nha đang ngồi trên ghế.
Diệp Thanh Hà thấy xung quanh khá tối, cậu ngồi xổm xuống và từ từ tiến lại gần.
Cô bé hô hấp không ổn định, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có lẽ là do quá lạnh hoặc không có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng cơ thể lại run rẩy.
Diệp Thanh Hà dời mắt, chăm chú nhìn nốt ruồi lệ bên mắt trái của cô bé.
“Nha Nha…” Diệp Thanh Hà lẩm bẩm, đầu ngón tay vô thức chạm vào mặt cô bé.
“Thanh Hà?”
Tiếng gọi của tài xế làm cậu bừng tỉnh, Diệp Thanh Hà trầm mặc, khom lưng ôm “bánh bao nhỏ” vào trong xe, ngẩng đầu nhìn tài xế vẫn đang lơ mơ: “Chú Triệu, chúng ta đi thôi.”
Tài xế chỉ là người làm công, không nên thắc mắc nhiều chuyện của chủ nhân, gật gật đầu rồi khởi động xe.
Diệp Nha sốt rất cao, không hề biết có người đưa mình lên xe.
Xe hơi chạy rất nhanh, trong không gian nhỏ hẹp của ghế sau, Diệp Thanh Hà tò mò nhìn ngắm cô bé.
Giống như đúc.
Cô bé này quá giống em gái đã mất của cậu, thậm chí nốt ruồi lệ dưới mắt cũng giống hệt.
Em gái của Diệp Thanh Hà mới sinh được một tháng đã bất hạnh mà bị chết yểu.
Em gái mất đi, mẹ của cậu rất đau khổ, bất chấp sự phản đối của bố, sử dụng gen của em gái để tạo ra người nhân bản, ngay cả tên cũng đặt y hệt.
Từ khi cô em gái mới đến nhà, quan hệ cũng bố mẹ cậu rất lạnh nhạt, nhưng mẹ cậu không quan tâm, dành tất cả những thứ tốt nhất cho Diệp Nha.
Nhưng hạnh phúc cũng không kéo dài được lâu.
Em gái của cậu chỉ mới mấy tháng đã sở hữu chỉ số thông minh vượt xa người thường, cô bé học cái gì cũng rất nhanh, đi đường, trò chuyện, học toán, chỉ cần một lần đã thành thạo. Tuy cô bé quá thông minh, nhưng lại không có thứ tình cảm của người thường. Diệp Nha xé nát bức ảnh của em gái cũ, đập vỡ chiếc bình mẹ cậu yêu thích. Cậu nhớ rất rõ, ngay cả khi mẹ trượt chân ngã, Diệp Nha vẫn thờ ơ chơi trò chơi.
Mẹ cậu từng nói: “Cho dù khuôn mặt giống nhau, gen tương đồng, nhưng vẫn không phải con gái của mẹ.”
“Thanh Hà, em gái con đã chết rồi, thứ sống lại này chỉ là máy móc vô tâm.”
Sau đó, mẹ cậu mất vì bạo bệnh.
Không lâu sau, Diệp Nha mới một tuổi đã bị bố cậu đuổi đi, ông ấy nói là đưa Diệp Nha ra nước ngoài, nhưng Diệp Thanh Hà lại tìm mấy một tờ giấy thỏa thuận tiêu hủy người nhân bản trong ngăn kéo, trên tờ giấy còn có dấu vân tay và chữ ký của bố cậu.
Diệp Thanh Hà vẫn còn rất nhỏ, cậu không hiểu được những khúc mắc trong thế giới bên ngoài, chỉ nhớ rằng lúc phải rời đi, Diệp Nha vô cùng khổ sở. Cậu cũng không biết em gái vốn đã bị tiêu hủy sao lại có thể trở về, chỉ biết lúc này cậu thực sự rất vui vẻ.
Biệt thự Diệp gia đã ở ngay trước mắt, Diệp Thanh Hà nhìn người lái xe: “Chú Triệu, một tháng nữa bố con mới về đúng không ạ?”
“Ông ấy nói nếu nhanh thì nửa tháng nữa sẽ về.”
Diệp Thanh Hà suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước khi bố con về, chú có thể đừng nói chuyện này với ông ấy không?”
Chuyện này là chỉ Diệp Nha.
Tài xế gật đầu: “Chú sẽ coi như không biết.”
Trở về Diệp gia, Diệp Thanh Hà giao Diệp Nha cho bảo mẫu chăm sóc, còn mình thì lo lắng đứng đợi bên ngoài. Bảo mẫu tắm sạch sẽ cho Diệp Nha, thay quần áo cho cô rồi mới gọi cậu vào.
Cô bé nằm hôn mê trên chiếc giường êm ái, ga trải giường màu lam nhạt tôn lên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, mái tóc xoăn tự nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi dài đen nhánh, khẽ run run như một con bướm vỗ cánh.
Thật sự quá đáng yêu.
Diệp Thanh Hà ngồi bên mép giường, thích thú mân mê khuôn mặt cô bé.
“Nha Nha bị sốt ạ?” Diệp Thanh Hà ngước đôi mắt giống Diệp Nha y đúc, cặp mắt trong veo chứa sự lo lắng không che giấu.
Bảo mẫu siết chặt tay, môi mấp máy: “Chỉ bị sốt thì còn được, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Bảo mẫu không trả lời, ánh mắt dừng trên người Diệp Nha.
Diệp Thanh Hà cảm thấy rất quái dị, vội vàng xốc chăn vén quần áo trên người cô bé lên.
Làn da tái nhợt, gầy gò. Trên cánh tay, bụng, đùi đều là những vết kim to nhỏ và những vết sẹo màu đỏ kỳ quái nằm rải rác khắp cơ thể.
Những vết sẹo đáng sợ đó đập vào mắt, khiến cậu không dám nhìn thêm.
Diệp Thanh Hà xót xa, đắp chăn cẩn thận cho cô bé.
“Ngày mai bác sĩ Lý sẽ tới khám cho Tiểu Tử Dục, dì sẽ bảo ông ấy tới kiểm tra cho con bé luôn, có lẽ cũng không phải vấn đề lớn, cậu cũng không cần lo lắng quá.” Bảo mẫu an ủi, “Trời không còn sớm nữa, cậu nên đi ngủ trước đi, dì sẽ ở đây với con bé.”
Diệp Thanh Hà miễn cưỡng gật đầu, lưu luyến rời khỏi phòng.
Chờ lúc cậu đã quay về phòng ngủ, bảo mẫu cũng rất trách nhiệm trông chừng Diệp Nha, cứ cách một lúc lại ghé vào xem cô bé có tè dầm, đá chăn không.
**
Diệp Nha ngủ rất ngon, tới tận tám giờ sáng mới tỉnh lại.
Nhìn ánh sáng mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, Diệp Nha theo phản xạ muốn vươn cành ra, thực hiện quá trình quang hợp, kết quả cô nhớ ra mình không còn cành cây nữa, chỉ có thể miễn cưỡng duỗi duỗi tay, đá chân vài cái.
[Ngủ ngon không?] Âm thanh của hệ thống mang theo oán hận.
“Chúc chú buổi sáng tốt lành.” Diệp Nha lễ phép chào hỏi, “Chú vẫn còn ở đây sao?”
Chú vẫn còn ở đây sao?
Sao?
Lời này là sao hả, rốt cuộc là sao!
Hệ thống rất buồn bực, vốn dĩ nó muốn đưa Diệp Nha lên xe của Hạ Tình, thực hiện đúng cốt truyện, giờ thì hay rồi, cô bé này lại trở về Diệp gia!!
Theo cốt truyện, nữ phụ xấu xa 14 tuổi mới được Diệp Thanh Hà tìm về.
Sau khi cô trở về, quậy cho Diệp gia long trời lở đất, gà chó loạn xạ. Em trai Diệp Tử Dục mắc chứng *hưng cảm nghiêm trọng, hai người tính cách khác biệt, ngày đêm tranh cãi, tệ hơn thì còn đánh nhau.
(*) Hưng cảm: Tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực. (theo Mayo Clinic và các nguồn khác.)
Từ đầu Diệp Lâm Xuyên đã không thích cô con gái nhân bản này, rất lạnh lùng với cô bé. Diệp Nha biết năm đó Diệp Lâm Xuyên đã tìm người tiêu hủy cô. Cô không có ấn tượng tốt với ông ta, chỉ có sự hận thù, vì vậy nên đã ủ mưu trả thù. Diệp Thanh Hà muốn ổn định lại gia đình này, không ngờ càng lúc càng loạn, cuối cùng bệnh tim tái phát qua đời, lúc đó cậu mới có 23 tuổi.
Nhưng đã trở về rồi, cứ hoàn thành cốt truyện trước cũng chẳng sao!
Kết cục của bia đỡ đạn chắc chắn là chết, chết sớm hay chết muộn cũng không có gì khác biệt.
Hệ thống nghĩ thông, bắt đầu phân phó nhiệm vụ của nữ phụ.
[Ký chủ cần làm những việc khiến anh em Diệp gia chán ghét, bây giờ mời ký chủ
Màn hình màu xanh hiện ra trước mặt Diệp Nha, bốn nhiệm vụ hiện lên cạnh nhau.
1: Xé sách bài tập của Diệp Thanh Hà.
2: Nhục mạ Diệp Thanh Hà.
3: Nói Diệp Tử Dục cút đi.
4: Thực hiện cả ba nhiệm vụ trên.
Diệp Nha chăm chú nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, bối rối cắn ngón tay.
[Nha nhi có vấn đề gì sao?]
Suy nghĩ tới việc Diệp Nha vẫn còn là một đứa trẻ, hệ thống cố gắng đưa ra nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất có thể, ví dụ như xé sách bài tập chỉ là một hành động hơi ác độc, chỉ cần vài phút là có thể hoàn thành.
Lông mi Diệp Nha khẽ run, giọng nói ngọt ngào: “Chú ơi, con không biết chữ.”
[……]
Cô bé thành khẩn hỏi: “Chú có thể viết chữ của yêu quái không?”
Hệ thống: [¥%…&&#¥%%@!]
[Có nhận được nhiệm vụ không?]
Diệp Nha lắc đầu.
Hệ thống cố gắng chấp nhận số phận, bi thương nói: [Vậy con nhìn cái nào thuận mắt thì chọn cái đó đi.]
“Ồ~” Diệp Nha nuốt nước bọt, đôi tay nhỏ ấn vào dòng thứ ba. Mẹ bé nói, ba dài một ngắn chọn cái ngắn nhất~
[Nhiệm vụ được chấp nhận, vui lòng hoàn thành trong 12 giờ.]
Diệp Nha dường như đã hiểu, nhưng…
“Dòng thứ ba nghĩa là gì vậy, chú không định nói cho con hả?”
Hệ thống kiên nhẫn nói: [Nha Nha phải cãi nhau với Diệp Tử Dục.]
Diệp Nha ngây thơ nghiêng đầu, cô bé muốn nói vài câu với hệ thống, nhưng ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân. Diệp Nha vội vàng nhảy xuống đất, ôm đồng phục vắt lên ghế rồi trốn sau rèm cửa.
Cô bé che mặt và đầu kín mít, nhưng thân thể lại lộ hết ra ngoài.
Cặp đùi của cô bé rất bắt mắt, khiến Diệp Thanh Hà vừa mới tiến vào không chú ý cũng khó. Diệp Thanh Hà đứng im lặng trước cửa, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nhắc nhở không.
Nhắc nhở rồi liệu có làm tổn thương lòng tự trọng của con bé không?
Ừm…
Suy nghĩ ba bốn giây, Diệp Thanh Hà quyết định phối hợp chơi tiếp, “Thật là kỳ quái, Nha Nha đâu rồi nhỉ? Em trốn mất rồi sao?”
Tai Diệp Nha giật giật, cẩn thận vén đồng phục lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng rực rỡ, “Sao anh biết tên em là Nha Nha?”
Diệp Thanh Hà nén cười, đi qua ngồi xổm trước mặt cô, “Đói bụng rồi đúng không?”
Diệp Nha xoa xoa cái bụng rỗng, “Đói.”
Diệp Thanh Hà cầm đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, đặt bữa sáng đã làm sẵn lên bàn, chống cằm tươi cười nhìn cô: “Em ăn đi.”
Vẻ mặt Diệp Nha cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy con mèo nhỏ màu trắng nằm trên đỉnh đầu của Diệp Thanh Hà lại không sợ nữa.
Thần hộ mệnh đại diện cho bản chất của mỗi người, cho nên anh trai này không phải người xấu.
“Có muốn anh đút cho không?” Diệp Thanh Hà cảm thấy không thể để một đứa bé như vậy cầm thìa, nên mới vui vẻ muốn giúp đỡ.
Diệp Nha lắc đầu: “Em đã là người lớn 100 tuổi rồi, không cần anh đút.”
Câu nói đó của hệ thống khiến cô nhớ tới tận giờ.
Đáy mắt Diệp Thanh Hà thấp thoáng chút mất mát, khóe mắt liếc qua người cô, bỗng cảm thấy bộ đồng phục trên người Diệp Nha rất quen mắt.
Hình như là… đồng phục trường học của mình?
“Sao Nha Nha lại có bộ quần áo này vậy?”
Chuyên mục Nữ phụ đã trở lại rồi đâyyy