Cảnh Ngọc Ninh cũng đi theo bọn họ.
Nhưng cô vốn không có hứng thú với hoạt động này lắm, nhưng cô làm quản lý bộ phận, không thể phá tan sự hưng phấn của mọi người.
Vì vậy cô uống mấy ly rượu, sau đó giao sân chơi bọn họ, cô ra ngoài hóng mát.
Một đồng nghiệp đã chọn chỗ ca hát, cho dù là trang trí thì bố cục rất có phong cách.
Cô ra khỏi phòng bao, bên ngoài là một hành lang gấp khúc, bên ngoài hành lang là vườn hoa và sân cỏ, mấy tòa nhà kiến trúc đan xen nhau rất có cảm giác khu du lịch tư nhân.
Cảnh Ngọc Ninh đứng trên hành lang duỗi lưng.
Gió đêm đông luôn rất lạnh, cho dù mặc áo khoác thật dày thì vẫn không ngăn được gió lạnh chui vào từ cổ áo.
Cảnh Ngọc Ninh đứng một lát, cảm thấy tỉnh táo không ít thì chuẩn bị xoay người quay về.
Cô không ngờ mình vừa xoay lại thì thấy một bóng người quen thuộc đi từ góc cua hành lang.
Quan Ân Tuyền cũng không nghĩ tới gặp được cô ở đây.
Hai người hơi sửng sốt một chút, sau đó Quan Ân Tuyền nở nụ cười lễ phép với cô.
Cảnh Ngọc Ninh cũng nhàn nhạt gật đầu.
“Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, đúng là trùng hợp.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta thì nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cười một chút.
“Theo tôi được biết thì cô Quan vẫn luôn ở Kinh Đô, lần này sao lại muốn đến Nam Thành?”
Đầu ngón tay Quan Ân Tuyền hơi run một chút.
Cô ta cười dịu dàng.
“Tôi đến đây xử lý một chút việc, trùng hợp gặp đàn anh Mộ, bạn học cũ gặp nhau khá thân thiết nên ở lại thêm một thời gian.”
Năm đó, sau khi Mộ Ngạn Bân tốt nghiệp trung học thì đến Kinh Đô học đại học.
Sở dĩ Cảnh Ngọc Ninh quen biết Quan Ân Tuyền là vì thời gian đó cô thường xuyên nghe anh ta nói trong điện thoại.
Mặc dù Quan Ân Tuyền là người nhà họ Quan ở Kinh Đô, nhưng chỉ là họ hàng cách xa mấy đời, cho nên gia thế cũng không hiển hách.
Nhưng người nhà đã dạy dỗ cô ta rất tốt, là người vừa có học lại có lễ nghĩa, không cần phải nói tới ngoại hình hay tài năng, tính cách cũng tốt.
Trong giới con nhà giàu ở Kinh Đô, rất nhiều người có gia thế hiển hách hơn cô ta nhưng lại có rất ít người sánh bằng danh tiếng của cô ta.
Lúc trước Mộ Ngạn Bân đã nhắc tới cô ta nhiều lần trong điện thoại, người đàn em này tài giỏi thế nào.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ vậy thì đáy mắt hiện lên sự suy nghĩ.
“Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Quan Ân Tuyền lại bỗng nhiên gọi cô lại.
“Cô Cảnh.”
“Hả?”
Cô ta chỉ vào dây chuyển trên cổ Cảnh Ngọc Ninh “Dây chuyền của cô rất đẹp.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui