Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 53: Xem ánh mắt của ta. . .


trước sau


Xl~, mấy ngày nay luxubu quá nên quên up. 
==========
Trang viên xa hoa của Y Nặc Mễ thật sự là rất cách biệt với xã hội, mỗi lần cô lái xe từ đó về tới nhà đêm đã rất khuya. Qua gương chiếu hậu, chiếc xe SUV dễ gây chú ý của Lý Cường thoáng chốc đã theo cô về tới tận tầng hầm gửi xe.
Thấm Nhã xuống xe gõ gõ cửa kính xe Lý Cường: "Lý cảnh quan, đưa tới đây là được rồi, anh về đi."
"Tịch, cô có lẽ nên nói rõ ràng cho tôi biết, về chuyện tôi theo đuổi cô và cả chuyện của Quỷ hút máu kia." Lý Cường không phải kẻ ngốc, những lần gặp nhau hắn có thể nhận ra được mối quan hệ giữa Y Nặc Mễ và Thấm Nhã, chỉ là hắn cảm thấy rất hoang đường nên căn bản không chú ý tới.
"Cảm thấy không thể tưởng nổi sao? Là phụ nữ, hơn nữa còn là quỷ hút máu." Thấm Nhã nhàn nhạt nói.
Lý Cường lắc đầu, ngược lại bất đắc dĩ cười cười: "Chuyện không tưởng của cô rất nhiều," những kỳ tích y học không tưởng trên tay vị bác sĩ trẻ tuổi này còn thiếu sao? "Vốn cô không phải là người bình thường, cho nên có làm gì không bình thường hóa ra cũng đều là chuyện bình thường cả".
"Anh rơi vào cái vòng rối rắm này, vốn dĩ cũng không phải là vì tôi." Thấm Nhã nhíu mày cười châm chọc Lý Cường.
"Ha, chỉ có thể nói là ý trời đã định. Dù sao bây giờ tôi cũng không muốn trở thành kẻ ngoài cuộc," Lý Cường đổi đề tài, giảo hoạt cười cười: "Nếu quả thật vì ân oán kiếp trước, tôi không thể bỏ qua chuyện của Tiêu Quân. Mà giờ mọi chuyện lại liên quan đến cô, tôi càng phải tham gia. Cho dù mối quan hệ của cô và Y Nặc Mễ là thế nào đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản người khác thầm thích cô a."
Thấm Nhã cười cười không nói. Cô biết Lý Cường đang chờ xem chuyện giữa cô và Y Nặc Mễ, hắn đoán chừng hai người sẽ không lâu dài, cho nên hắn, "người thầm thích" luôn luôn kiên nhẫn chờ ở bên.
Nghĩ kỹ một chút, Quỷ hút máu vốn thiên tính bá đạo, tiểu quỷ Y Nặc Mễ luôn luôn mặc định cô là "phạm vi thế lực" của nàng. Có kẻ lạ tâm tư ngấp nghé bên cạnh, cũng khó trách mỗi lần Y Nặc Mễ nhìn thấy Lý Cường đều tỏ vẻ khó chịu. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, cô - một cô gái trưởng thành 30t, tại sao lại cùng với một tên quỷ hút máu mấy trăm tuổi 'vừa trưởng thành' so đo nhiều đến vậy.
Chủ yếu là bởi vì tiểu quỷ kia quá tức giận, cho nên tùy ý làm bậy không có chừng mực. Thấm Nhã không muốn thừa nhận của không được, có lẽ cô ở trước mặt Y Nặc Mễ thiên vị Lý Cường rồi cùng hắn rời đi, tất cả đều do hờn giận. Không thuận mắt khi thấy Y Nặc Mễ khẩn trương ngăn lại Phương Tiêu Quân lưu luyến Lý Cường, vì vậy cho nên cô dứt khoát rời đi, nhắm mắt làm ngơ. Rõ ràng hết sức thuyết phục chính mình, không có chuyện gì hết, nhưng khi Thấm Nhã vừa nhớ đến Y Nặc Mễ thì trong lòng liền cảm thấy chua xót.
Loại cảm xúc biến hóa thế này cô chưa từng trải qua, cái lý trí mà cô luôn tự hào trước giờ giờ đã chạy đi đâu mất rồi. Thấm Nhã xoa xoa trán, đối với sự mất bình tĩnh của mình mà không hài lòng.
Sau khi về nhà phát hiện Y Nặc Mễ vẫn chưa về tới, đã thế mèo con giả chết kia cũng không thấy tung tích. Thấm Nhã rửa mặt xong rồi lên giường nằm trằn trọc, thì ra khi quan tâm một người chính là như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn khúc mắc, mặc dù trong đầu vẫn luôn nói không cần chú ý đến người kia, nhưng không có nàng bên người làm bạn, buổi tối một mình như vậy thật sự là khó trải qua.
Chuyện tình yêu, cái nhau rồi chiến tranh lạnh, cho dù ngươi có lý do chính đáng đi giận người kia, nhưng trừng phạt không phải người kia, mà thường là chính bản thân mình. Tức giận không muốn nói lý với người kia, rồi càng tức giận tại sao người kia lại không tới để dỗ dành mình.
============
Làm một đêm mộng kỳ quái, khi Thấm Nhã tỉnh thì mặt trời đã lên cao. Cô biết Y Nặc Mễ đã trở về, cái loại khí tức yêu dị tà ác của Quỷ hút máu giống như có cảm ứng với cô, chỉ cần xuất hiện gần bên, cô liền có thể cảm giác được. Qua một đêm, Thấm Nhã cũng hết giận không ít, huống chi cô lại là một người trưởng thành, không cần phải đối với "phi nhân loại" giận dỗi.
Nghĩ như vậy, Thấm Nhã rời giường xuống bếp thuần thục nấu cho Y Nặc Mễ món ăn ưa thích của nàng, trứng ốp la. Phải là ốp la hồng đào, rồi phải xịt một lớp sốt cà chua ---- Quỷ hút máu rất yêu những thứ có màu đỏ, đến đồ ăn cũng phải là kiểu có hình dạng chất lỏng màu đỏ.
Mở cửa phòng Y Nặc Mễ ra, bên trong tối đen. Truyền thuyết nói Quỷ hút máu ngủ trong quan tài là lời đồn bậy, Y Nặc Mễ sẽ không ngủ trong quan tài, thế nhưng tiểu quỷ này sẽ đem căn phòng trang hoàng hoa lệ này bít bùng lại khiến cho nó giống như "trong quan tài" tối đen như mực. Thấm Nhã đi đến bên cửa số kéo bức màn, căn phòng hoa lệ lập tức sáng lên, một tiểu quỷ đang mặc một bộ áo ngủ kiểu dáng hoàng gia hoa hoa lệ lệ, đang cuộn mình nằm trên giường giả chết.
"Tiểu Mễ" Thấm Nhã ngồi xuống đầu giường nhẹ nhàng gọi, ngón tay thanh mảnh ưu nhã nhẹ nhàng vuốt ve một bên vai Y Nặc Mễ.
Y Nặc Mễ nhúc nhích một chút, đang muốn quay đầu lại, thì chợt nhớ tới là Thấm Nhã không để ý tới nàng ngược lại còn cùng Lý Cường rời đi liền bực bội. Lắc qua lắc lại, tránh thoát khỏi bàn tay của Thấm Nhã, tiếp tục giả chết.
Thấm Nhã tốt tính cuối xuống một chút, ngữ điệu nhu hòa: "Em không phải thích món trứng ốp la sao."
Một lọn tóc dài của Thấm Nhã theo động tác cúi xuống của cô liền rơi trên mặt nàng tạo một cảm giác ngưa ngứa, Y Nặc Mễ liền bị nửa nóng nửa lạnh vây quanh, đáy lòng thoải mái liền NGAO NGAO vài tiếng.
"Nói chuyện nha."
"Không nói!"
"Em vừa nói cái gì."
"NGAO ~ không thèm nói chuyện với chị."
Mỗ quỷ hút máu đột nhiên phát hiện, những lúc nàng không vui thì cái người giống như núi băng này không những không bỏ mặc, ngược lại còn đối xử dịu dàng với nàng. Vì vậy Y Nặc Mễ xấu xa tiếp tục giả cao quý, ý xấu đầy mặt tiếp tục hưởng thụ cô gái kiêu ngạo lạnh lùng này lúc này đang kiên nhẫn dỗ ngọt nàng. Một chút cũng không có ý tứ!
Đáng tiếc, Tịch nữ vương vẫn luôn là Tịch nữ vương, cô tuy có thể vì người mình yêu mà trở nên ôn nhu đôi chút, nhưng đa số thời gian vẫn luôn là một nữ vương đại nhân cao tựa như núi, há

có thể để cho người khác bày "sắc mặt" cho cô xem. Không tự lượng sức, mới cho 3 phần màu, liền dám mở một phường nhuộm. Thấm Nhã đứng dậy hai tay khoanh trước ngực, tư thế như một nữ vương thống lĩnh thiên hạ, "Vậy em đi tìm Phương Tiêu Quân mà nói!"
Đối với tên gia hỏa cố tình gây sự này, nhất quyết bỏ mặc.
Không còn tiếng động.
Một lát sau, Orange nhảy lên giường: "Tiểu Mễ, mẫu nhân trở về phòng rồi."
Không để ý.
Một hồi lâu, thám tử Orange trở về mật báo: "Tiểu Mễ, mẫu nhân thay một thân quần áo xinh đẹp đi ra ngoài rồi."
Y Nặc Mễ đen mặt xoay đầu lại: "Hừ, tám phần là muốn đi tìm Lý Cường."
Orange rùng mình một trận, giọng điệu này thật là chua, đưa mặt sát vào cẩn thận nhìn nàng một cái: "Tiểu Mễ ngươi học con người ghen ah meow."
"Ghen?" Y Nặc Mễ xoay người lại, nghĩ một chút, nhe răng: "Ta ghen, NGAO!"
"Ngươi đã ghen..." Orange lén lút ngậm lấy phần trứng ốp la, "cái này cho ta ăn."
"Cái gì? Này ----"
Không ngăn kịp nữa rồi, Y Nặc Mễ chỉ có thể trơ mát mình Orange một mình nuốt trọn phần trứng ốp la, sau đó bày ra một cái mặt mèo đang cười.
"Đồ ăn của ta. . ." Quỷ hút máu buồn rầu, khóc không ra nước mắt.
======
Người trong lòng mình thích, khi thấy cùng kẻ khác nói chuyện, ghen cũng là chuyện tất nhiên. Có đôi khi con người chính là không để ý, dù đây là chuyện bình thường nhưng lại không thể nào bỏ nó ra khỏi suy nghĩ được. Những thứ đó không liên quan đến tuổi tác, một khi để ý người nào, trong lòng liền giống như một bàn tính, người đó đối với ngươi có bao nhiêu thân mật, người đó đối với kẻ khác có bao nhiêu thân thiết, hôm nay người kia nói với ngươi mấy câu, nói với kẻ khác mấy câu, người đó cười với ngươi bao nhiêu lần, vì kẻ khác nở nụ cười mấy lần. Đều là những so sánh nhàm chán, lại làm cho chúng ta tích cực, một khi chúng ta thấy người kia đối với kẻ khác thân thiết hơn, đối với kẻ khác quen thuộc hơn, cùng kẻ khác cùng một chỗ vui vẻ hơn, cái loại cảm giác chua xót đắng chát này, giống như một hồng thủy cuốn trôi lòng chúng ta.
Bác sĩ Tịch thiên tài chuyên ngoại khoa não, trong bệnh viện luôn luôn bận rộn nhiều việc, não là bộ phận quan trọng nhất của con người, người hiểu rõ được nó thật sự là quá ít, một số ít người giống như Thấm Nhã cho dù là làm việc như siêu nhân, cũng không có cách nào giải quyết được tất cả mọi chuyện. Cho nên Y Nặc Mễ cả ngày theo đuôi Thấm Nhã, Thấm Nhã cũng giống như coi nàng là trong suốt.
Cao quý không để ý Quỷ hút máu cuối cùng cũng phát hiện, Tịch nữ vương so với nàng càng cao quý hơn, thái độ coi người trong suốt này rõ ràng là cố ý! Rõ ràng mang thù, Y Nặc Mễ liếm liếm miệng, đợi khi Thấm Nhã trở lại văn phòng thay quần áo chuẩn bị tan ca liền lập tức theo vào.
Thấm Nhã đang ở trên bàn ghi báo cáo, cứ vậy nhìn cái tên quỷ hút máu cứ bay vòng vòng quanh mình, vòng qua vòng lại vòng tới vòng lui.
"Y Nặc Mễ, em làm cái gì vậy." Bay đến cô choáng hết cả đầu.
"NGAO ~ ta tìm đồ." Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, lại bay hai vòng.
Thấm Nhã mím môi lãnh đạm mở miệng: "Em nên tìm lý do nào tốt hơn một chút." Coi nàng còn giở trò gì.
"Ta đã tìm được rồi."
"Cái gì?"
"Ánh mắt của chị." Y Nặc Mễ kéo Thấm Nhã, hai tay ôm lấy eo của cô để cả hai gần sát vào nhau. Tại bên tai Thấm Nhã nhẹ nhàng nói, mang theo một chút mị hoặc.
Quỷ hút máu cười đểu, hết lần này tới lần khác dùng âm thanh tà mị hấp dẫn người nói ra, Thấm Nhã bất đắc dĩ chính mình không lần nào ngăn cản nổi được mị lực của ác ma. Thấm Nhã xoay đầu ra, nhàn nhạt thấp giọng hỏi: "Em tại sao phải tìm."
"Bởi vì ta sợ. . . ánh mắt của chị không còn ở trên người ta." Y Nặc Mễ nghĩ nghĩ, nói ra cảm giác trong lòng.
Thấm Nhã quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tà mị của Y Nặc Mễ, giống như chưa từng thấy qua. Y Nặc Mễ cười cười, "Ta cũng sẽ có thời điểm lo sợ phải không? Ta cũng rất kỳ quái, phải không? Huyết tộc thiên tính thích cướp đoạt, trong quan niệm của chúng ta, không có gì là không đoạt được. Thế nhưng ta lại rất kỳ lạ. . . không muốn cướp đi chị. . ."
"Ta cũng không biết rõ, Huyết tộc cũng sẽ mong chờ cái gì đó tự động đến, từ từ tới gần mình . . . giống như lúc ta mong chờ chị, ta sẽ lo lắng, ánh mắt của chị sẽ không còn trên người ta nữa. Chỉ cần chị chỉ hơi đi, ta sẽ trở nên tức giận không khống chế được." Y Nặc Mễ đối với quan niệm tình cảm của con người không hiểu rõ, nhưng nàng cũng biết rõ một điều, chỉ có tình cảm của Thấm Nhã, nàng không thể cướp đoạt. Cái cảm giác không nắm chắc ấy, giống như một thứ thuốc phiện làm cho người ta cuồng nhiệt mong chờ, đồng thời cũng thấy nôn nóng bất an.
Nghe đến đây, Thấm Nhã ngược lại bình tĩnh hơn, tâm tình lập tức khôi phục lại. Đẩy Y Nặc Mễ ra, vô cùng ưu nhã đi đến ghế salon ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực: "Hừm, tôi thấy là do Phương Tiêu Quân không thèm nhìn đến em, cho nên em mới phẫn nộ không khống chế được a."
Chọc Tịch nữ vương tức giận, làm cho cô xoắn xuýt cả đêm, đâu có thể dễ dàng mà tha thứ được? Giờ tính sổ đã đến.
"Phương Tiêu Quân?" Sao tự nhiên lại nhắc đến Phương Tiêu Quân? Y Nặc Mễ hoàn toàn không hiểu gì, "Ta sao phải quản Phương Tiêu Quân xem ai, nàng cùng ta có liên quan sao."
Quỷ hút máu luôn luôn tuyệt tình.
"Không có? Em có trách nhiệm bảo vệ cô ta như vậy, trong khoảng thời gian này hai người ở chung có vẻ rất vui nha." Thấm Nhã cũng không them che dấu sự không vui của mình nữa.
Y Nặc Mễ mở to mắt nhìn chằm chằm vào biểu lộ của cô nàng xinh đẹp lạnh như băng trước mặt. Tiểu Nhã Nhã đây là đang. . . NGAO ah ~
Quỷ hút máu lộ ra một nụ cười nhưng đây không phải là nụ cười tà ác thường ngày.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện