Sau khi tạm biệt Thư Tịnh không lâu, Phó Vị Vũ liền nhận được tin tức từ Lộc Kiều, cơ hồ là không khác với dự đoán của cô.
Chuyện của ba năm trước rốt cuộc cũng có một đáp án chính xác.
Phó Nghệ Luân đã nhiều lần tiếp xúc với Thư Chính, chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Dương Dật.
Anh ấy không ra tay với Thư Chính, mà là ra tay với con của ông ấy, Thư Tịnh.
Lộc Kiều gửi cho cô nhật ký trò chuyện và màn hình giám sát năm đó, hóa ra là anh trai cô đã lợi dụng lỗ hổng tài chính của tập đoàn Dương Dật để uy hiếp Thư Tịnh phải rời xa cô, mà Thư Tịnh vì cha và em gái cùng cha khác mẹ nên không thể không đồng ý với giao dịch này.
Còn cô thì chẳng biết chuyện gì rõng rã ba năm trời.
“Ai da, thật không thể ngờ tới Thư Tịnh lại bị anh trai của cậu uy hiếp.
Anh ấy có còn là người không vậy? Làm ra chuyện như vậy, anh ấy chẳng phải là đang phá hủy hạnh phúc chung thân đại sự của cậu sao?”
Vừa xem được nhật ký trò chuyện đó, Lộc Kiều đã nhịn không được mà lớn tiếng mắng Phó Nghệ Luân một trận ngay trước mặt bạn trai, bây giờ trước mặt người bị hại là Phó Vị Vũ, trong lòng cô ấy vẫn tràn ngập căm phẫn.
Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, không ngờ lại còn người ngấm ngầm làm ra loại chuyện chia rẽ nhân duyên của người khác không phúc đức như vậy nữa.
Lộc Kiều đã thoáng nghĩ đến cách xử lý cái tên muội khống Phó Nghệ Luân này rồi.
“Vũ Vũ! Cậu sao thế?”
Phó Vị Vũ bên kia vẫn chưa đáp lại, khiến cho Lộc Kiều cảm thấy lo lắng không thôi.
“Anh trai của cậu chính là thích ăn đòn! Chờ mình về ăn tết, mình nhất định sẽ tự tay xử lý anh ấy thật tốt.”
Phó Vị Vũ và Lộc Kiều lớn lên cùng nhau, tất nhiên là cô nàng cũng biết Phó Nghệ Luân.
Chỉ là hai người này từ nhỏ đã không hợp nhau, gặp nhau lần nào là cãi nhau lần đó.
Hơn nữa, Lộc Kiều còn yêu sớm ở trường học, học tập không đàng hoàng, nên Phó Nghệ Luân chỉ muốn đưa Phó Vị Vũ cách xa cô nàng ra một chút, tránh cho cô nàng này làm hư em gái bảo bối của anh.
Phó Nghệ Luân không nắm được nhược điểm của Lộc Kiều nên anh ấy không thể uy hiếp được cô nàng, chỉ có về nhà tẩy não em gái bảo bối.
Cũng may là Phó Vị Vũ phân rõ trắng đen, vẫn coi Lộc Kiều là khuê mật.
Về sau, Phó Nghệ Luân cũng chỉ đành nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
“Kiều Kiều! Thôi bỏ đi! Mình đã biết được chân tướng của chuyện năm đó, cha của Thư Tịnh cũng đã qua đời rồi, chuyện này cứ coi như không tồn tại đi, tất cả sẽ bắt đầu lại từ bây giờ.” Phó Vị Vũ không muốn lại sa vào quá khứ, chỉ muốn sống tốt cuộc sống hiện tại mà thôi.
Anh trai của cô mặc dù đã làm sai, nhưng chung quy cũng chỉ là vì cô.
Bình thường, hai người hay bất đồng quan điểm với nhau, cô thậm chí còn tức anh ấy tới toàn thân đều phát run nhưng cô vẫn là không thể nói lại được anh trai của mình.
Nếu muốn biểu hiện sự bất mãn, vậy thì chuyện này cũng chỉ có thể xảy ra ở tương lai.
Công khai chuyện tình cảm của cô chính là đả kích lớn nhất đối với Phó Nghệ Luân.
“Cứ bỏ qua như vậy sao? Thật không giống cậu chút nào cả, Bảo Bảo!”
Lộc Kiều biết rõ tính cách của Phó Vị Vũ, nếu có ai làm tổn thương cô thì cô tuyệt đối sẽ không làm quả hồng mềm mặc người nắn, cô nhất định sẽ tìm cách phản kích lại.
“Anh ấy là anh ruột của mình, mình còn có thể làm cái gì sao? Cầm đao đặt lên cổ của anh ấy, bắt anh ấy quỳ xuống xin lỗi?”
“Bộ dạng anh ấy quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đó, mình đã tưởng tượng ở trong đầu rồi, ha ha, thật muốn nhanh chóng nhìn thấy ngày đó nha! Nhất định là sẽ rất đặc sắc!”
Lộc Kiều muốn nhìn thấy bộ dạng thất bại của Phó Nghệ Luân, nhất là khi anh ấy ở trước mặt người em gái mà anh ấy yêu quý nhất.
“Nói thật thì anh trai của cậu cũng quá bi3n thái rồi, cậu xem, anh ấy quản cậu từ nhỏ đến lớn, nếu không phải tại anh ấy, thì sao tới bây giờ cậu mới bắt đầu yêu đương chứ? Thư Tịnh rốt cuộc vẫn là mối tình đầu của cậu, cậu cũng đã 23 tuổi rồi, nụ hôn đầu cũng là mới dâng cho người ta, cậu thực sự là đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện thú vị rồi nha!”
Lộc Kiều vừa nói sang chủ đề khác là Phó Vị Vũ liền cảm thấy không ổn.
“Kiều Kiều! Chuyện này, mình cảm ơn cậu và bạn trai của cậu nha, chờ hai người về nước, mình nhất định sẽ mời hai người một bữa, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Cô sợ Lộc Kiều lại nói chuyện gì đó không nên nói, đến lúc đó thì đêm nay cô đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể ngủ nữa.
Cho nên, cô phải dứt khoát tắt video call.
Cùng lúc đó, ý cười bên môi của cô nhạt dần, cả người nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Lộc Kiều nói không sai, nếu như anh trai của cô không yêu chiều cô như vậy thì có lẽ cục diện bây giờ đã khác đi.
Còn có, khi bị uy hiếp, Thư Tịnh đã phải khổ sở đến mức nào chứ.
Tim có một chút đau, dù sao cũng không ngủ được, cô liền ra ngoài đi dạo.
*
“Cốc cốc”
Thư Tịnh vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh liền lấy khăn quấn nửa người dưới rồi đi ra.
Anh nhìn qua mắt mèo, thấy Phó Vị Vũ đang đứng trước cửa thì hơi bất ngờ một chút.
Cửa mở ra, Phó Vị Vũ thấy trên người anh vẫn còn đọng nước thì sững sờ ngay tại chỗ, não cũng đình trệ không hoạt động, thẳng đến khi bị anh kéo vào phòng, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Thư Tịnh chưa từng để lộ cơ thể trước ống kính nhưng các fan hâm mộ đã sớm não bổ, tưởng tượng ra vô số lần.
Anh vốn có dáng người cao gầy, khi mặc quần áo thì nhìn có vẻ gầy yếu nhưng chắc chắn sẽ có mấy khối cơ bụng đi!
Hôm nay tận mắt chứng kiến, cô có thể khẳng định với bọn họ, suy đoán của họ là thật.
Anh có sáu khối cơ bụng, đối xứng đều đều, đường cong hoàn hảo, mấy giọt nước đang từ từ chảy dọc xuống rồi tụ hợp lại một nơi nào đó.
Phó Vị Vũ vô thức nuốt một ngụm nước bọt, mà Thư Tịnh lại thu hết biểu cảm của cô vào mắt, lộ ra ý cười không tốt: “ Đêm khuya đến phòng của anh là vì muốn xem cơ thể của anh sao?”
Cả tai và cổ đều ửng đỏ, Phó Vị Vũ giật mình xoay người sang chỗ