Ô Bạch

Chương 17


trước sau



17: 
 
Trần Ô Hạ rất sợ hãi. Mặc dù cô vẫn luôn muốn bản thân trưởng thành, nhưng thế giới của cô rất đơn giản. 
 
Năm cấp hai, lúc đó anh họ đã học cấp ba, có chuyện gì thì anh ấy sẽ ra mặt, nhưng ngoại trừ việc học tập ra thì cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả. Thành tích học tập của cô kém, nhưng vì chăm chỉ nên thái độ của giáo viên cũng không quá gay gắt, chủ yếu là động viên cô cố gắng hơn nữa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì thế, Trần Ô Hạ vẫn luôn trải qua cuộc sống gò bó theo khuôn phép. 
 
Bức thư kia khiến cô cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ ánh mắt của cô giáo, sợ những những lời nghị luận của bạn học, càng sợ không thể tiếp tục học cùng với Lý Thâm được nữa. Nếu như xảy ra chuyện yêu sớm, giáo viên chắc cậu ấy sẽ không đồng ý việc dạy kèm nữa.
 
Trần Ô Hạ hỏi Tiêu Dịch Viện. 
 
Tiêu Dịch Viện nói: "Tớ cầm sách bài tập cậu đặt trên bàn, chẳng lẽ cậu đã kẹp bức thư kia vào đó sao?’’
 
“Không biết, tớ quên rồi.’’ Trần Ô Hạ cảm thấy có lẽ mình đã nhét vào trong sách giáo khoa chứ không phải là sách bài tập, nhưng cô hoàn toàn không nhớ chính xác. 
 
“Lúc trước có một người bạn học bị phát hiện yêu sớm, nhưng giáo viên chỉ gọi lên nói chuyện một chút rồi thôi.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Tớ không sợ, nếu bức thư kia thực sự bị giáo viên phát hiện, cậu chỉ cần đẩy nó cho tớ là được.’’
 
Nghe vậy, hình như Tiêu Dịch Viện không có ý thật? Trần Ô Hạ không thể phân biệt. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một ngày trôi qua, bình lặng và yên ả. 
 
Ôm theo một quả bom nổ chậm trong lòng, giờ tự học buổi tối hôm nay Trần Ô Hạ cũng đang ngẩn người. 
 
Lý Thâm nói: “Suốt cả buổi cậu không tập trung gì cả.’’
 
Cô ngước mắt lên: “Xin lỗi, tớ… Có việc.’’
 
Cô tâm sự nặng nề, cậu giảng bài như thế nào cũng vô ích. Cậu nói: “Ra ngoài đi dạo một chút không?’’
 
“Ừ…’’ Trần Ô Hạ nhìn Lý Thâm đi trước mặt, bóng lưng kia rất có cảm giác an toàn, trước khi bước vào phòng thi chỉ lần liếc mắt nhìn cậu một cái, tâm trạng cô lập tức trở nên bình tĩnh. Nhưng cô đi theo cậu để học thêm, quan trọng hơn là chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Dựa vào những lý do này, cô bỗng nhiên lấy hết can đảm muốn nói với cậu về vấn đề này và lắng nghe ý kiến của cậu. 
 
Khi đi ngang qua căng tin trong khuôn viên trường, Lý Thâm mua hai hộp sữa đậu nành nóng, hai người ngồi trên bồn hoa trước thư viện. 
 
Trần Ô Hạ phát hiện, trời càng tối, trên những con đường trong trường càng có nhiều cặp học sinh nam nữ đi cùng nhau? Tại sao trước kia cô không biết nhỉ? 
 

Lý Thâm: “Nói đi, có chuyện gì vậy?’’
 
“Hả?’’
 
“Xảy ra chuyện gì vậy?’’
 
Trần Ô Hạ giơ tay phải lên: “Cậu phải cam đoan sau khi nghe xong sẽ không tức giận với tớ. Bởi vì… Có lẽ tớ sẽ làm liên luỵ đến cậu.’’
 
Lý Thâm ngửa đầu lên nhìn trăng sáng: “Khả năng quản lý cảm xúc của tớ rất tốt.’’
 
Cố kể lại toàn bộ câu chuyện. 
 
Quả nhiên cậu rất bình tĩnh: “Chỉ thế thôi?’’
 
Trần Ô Hạ gật đầu: “Đúng thế.’’
 
Lý Thâm uống sữa đậu nành nóng xong, bóp bẹp hộp giấy: “Những bức thư như thế tớ thấy nhiều rồi, không sao đâu.’’
 
Thấy nhiều rồi có nghĩa là có rất nhiều cô gái chủ động theo đuổi cậu? Trần Ô Hạ uống một ngụm sữa đậu nành, một chút hương vị chua xót xen lẫn trong đó: “Vậy cậu… Không nhận bất cứ cái nào trong số đó sao?’’ Cô cảm thấy giọng điệu của mình đã rất tự nhiên. 
 
Cậu nhanh chóng trả lời: “Liên quan gì đến cậu?’’
 
Cô không nói gì, dáo dác nhìn xung quanh, chỉ là không nhìn cậu. 
 
Im lặng một lát, Lý Thâm hỏi: “Lúc nào cậu có thể sử dụng Wechat?’’
 
“Từ tối thứ sáu đến tối chủ nhật, bình thường để ở chỗ bác gái.’’
 
“Điện thoại cục gạch kia có thể nhận được tin nhắn không?’’
 
“Có thể, nhưng cách đánh chữ của điện thoại này rất phiền phức, tớ rất ít khi gửi tin nhắn.’’
 
“Ồ.’’  Lý Thâm nói: “Bức thư đó không phải cậu viết, cậu đừng bày ra dáng vẻ giống như sắp phải đối mặt với ngày tận thế nữa. Nếu giáo viên tìm cậu, cậu cứ kiên trì nhấn mạnh vào những điểm sau, bức thư không phải cậu viết, cậu tập trung vào việc học, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó với tớ là được.’’
 
Cô cúi mặt xuống, lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Được.’’
 
“Nếu như cô giáo muốn bãi bỏ chuyện dạy kèm, có lẽ cô ấy cũng sẽ nói chuyện với tớ, về phần tớ cậu cũng không cần lo lắng.’’
 
Trần Ô Hạ thử hỏi: “Lý Thâm, cậu không muốn giải tán chuyện dạy kèm này sao?’’
 
“Tại sao phải giải tán?’’ Lý Thâm nói: “Lên đại học tớ sẽ ra ngoài làm gia sư. Bây giờ cứ xem như đang tích luỹ kinh nghiệm trước, nếu như có thể khiến cậu thi đỗ vào đại học cao đẳng, tương lai của tớ sẽ đánh đâu thắng đó.’’
 
Trần Ô Hạ: “…..”
 
------- 
 
Lý Thâm không ngại chuyện bức thư kia, nguy cơ đã được giải trừ hơn một nửa. Nhưng đến khi bị chủ nhiệm lớp gọi lên, Trần Ô Hạ lại bắt đầu lo lắng không yên. 
 
“Trần Ô Hạ, cô đã đọc lá thứ này rồi.’’ Chủ nhiệm lớp vẻ mặt hiền hậu thân thiết, lúc nói chuyện cũng bình tĩnh nhẹ nhàng: “Nhưng, nó không phù hợp với lứa tuổi của em.’’
 
Lòng bàn tay Trần Ô Hạ ướt đẫm mồ hôi, cô nói: “Thưa cô, lá thư này không phải của em.’’
 
“Hả?’’
 
“Em nhặt được nó.’’
 
“Hả? Nhặt ở đâu?’’
 
“Thùng rác trong lớp…’’ Những lời này, Trần Ô Hạ đã học thuộc lòng cả buổi tối, tập đi tập lại nhiều lần, cuối cùng vẫn còn ấp úng: “Hôm đó em trực nhật thì phát hiện… Em có đọc qua một lần, cảm thấy có thể tham khảo bức thư này để viết thành một bài văn về tình cảm gia đình nên đã nhặt về… Còn chưa kịp sử dụng thì đã…’’
 
Chủ nhiệm lớp liếc nhìn bức thư trên bàn một cái, lá thư này cô cũng đã đọc đi đọc lại hai lần, không thể phủ nhận chất văn của nó khá hay. 
 
Những lời lẽ thẳng thắn trữ tình này quả thực không phải là phong cách của Trần Ô Hạ, với tính cách của cô ấy, cách dùng từ sẽ càng mơ hồ hơn nữa. 
 
Trần Ô Hạ nói tiếp: “Cô, thực sự không phải em, cô có thể so sánh nét chữ…’’
 
Chủ nhiệm lớp: “Trần Ô Hạ, em đã rất chăm chỉ, nhưng chưa tìm được phương pháp học tập phù hợp, việc kèm cặp của Lý Thâm có thể giúp em tiến bộ vượt bậc như thế, cô rất vui.’’
 
“Cảm ơn cô, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.’’
 
“Lá thư này, cô sẽ xác minh lại, nhưng cô hi vọng sau này em đừng nhặt những thứ giống như bức thư này nữa.’’
 
“Vâng, xin lỗi cô.’’
 
Đi ra khỏi văn phòng, Trần Ô Hạ lau mồ hôi trên trán, yên tâm buông tảng đá trong lòng xuống. Cô xoay người rời đi.
 

“Trần Ô Hạ.’’
 
Cô quay đầu nhìn lại. 
 
Hoàng Học Chí ôm một chồng tài liệu đi về phía này: “Đến tìm cô sao?’’
 
Trần Ô Hạ gật đầu: “Ừ.’’
 
“Lúc nãy tớ nhìn thấy cậu đi vào, cậu không nhìn thấy tớ sao?’’
 
“Thật xin lỗi, tớ không chú ý lắm.’’ Lúc đó cô đang hốt hoảng, đâu còn tâm trí quan tâm đến những người xung quanh. 
 
Hoàng Học Chí học bên khối khoa học xã hội, lúc cậu ấy đang định bước xuống cầu thang thì đột nhiên hỏi: “À phải rồi, chiều ngày kia cậu có rảnh không?’’
 
Ngày kia là chủ nhật, Lý Thâm nói chỉ khi ba mẹ cậu không ở nhà mới có thể đến nhà cậu học bù, tuần này không đến được rồi: “Có chuyện gì sao?’’
 
“Trong lớp có một trận đấu bóng rổ, thành viên ban hậu cần của đối phương quá mạnh, phía chúng tớ không đủ người, không có ai đến thì khí thế cỗ vũ chắc chắn sẽ không đủ. Nếu cậu

rảnh thì đến cổ vũ cho tớ được không? Nhắc đến cũng thật trùng hợp, lúc tớ đang lo thiếu người thì lại tình cờ gặp được cậu.’’ Hoàng Học Chí ngừng lại một chút, nói tiếp: “Chẳng phải năm lớp 10 cậu nói muốn học bóng rổ sao? Tớ sẽ giới thiệu cậu với huấn luyện viên nữ của chúng tớ.’’
 
Cũng tốt, Trần Ô Hạ gật đầu.
 
Hoàng Học Chí mỉm cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cứ quyết định thế nhé.’’
 
---- 
 
Buổi chiều chủ nhật. 
 
Trong sân bóng rổ của trường học, hai hàng học sinh nữ cấp ha đứng ở ngoài cùng bên trái sân bóng rổ, không cần phải ăn mặc khoa trương, tuổi trẻ chính là khí thế mạnh mẽ nhất. 
 
Xung quanh có những người mặc áo khoác dày cộm, cũng có những người mặc áo cộc quần đùi chơi bóng, mùa đông cứ thất thường vô định như thế. 
 
Âm thanh ồn ào, bầu không khí vô cùng náo nhiệt thân thiện. 
 
Trần Ô Hạ mang balo nhỏ, chen chúc tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Học Chí, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía khung cầu, cô lại ngây ngẩn cả người. 
 
Lý Thâm mặc một chiếc áo thun đen cỡ lớn, quần đùi đen và đi đôi giày thể thao màu đen. Cậu xắn ống tay áo bên phải lên để lộ cánh tay cường tráng rắn chắc. 
 
Dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu quay đầu nhìn lại, chạm phải ánh mắt của cô. 
 
Cô vẫy vẫy tay chào hỏi. 
 
“Trần Ô Hạ.’’ Hoàng Học Chí chạy đến.
 
Lý Thâm lại cúi đầu xuống. 
 
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy chiếc áo cộc tay màu xanh lam và quần trắng trên người Hoàng Học Chí, cô lại nhớ đến chai nước pepsi. 
 
Cậu ấy cười rạng rỡ, nói: “Đến rồi sao? Tớ còn tưởng cậu không thích những dịp như thế này nên sẽ không đến chứ.’’
 
“Chuyện đã đồng ý với cậu thì sao có thể không đến được.’’
 
Hoàng Học Chí chỉ chỉ về phía sau nói: “Đây là sân của đối thủ, chúng ta ở bên kia, mấy người đó là bạn học nữ của tớ.’’
 
Số bạn nữ ở dãy bên này đúng là nhiều gấp đôi số lượng ở bên kia, thậm chí còn có mấy cô bé mặc đồng phục cấp hai nữa.
 
“Được rồi.’’ Trần Ô Hạ đi theo cậu ấy, lén lút liếc nhìn Lý Thâm một cái. 
 
Động tác đập bóng của cậu chậm dần rồi dừng hẳn.
 
Đến đây cổ vũ cho đối thủ của Lý Thâm, Trần Ô Hạ cảm thấy hơi xấu hổ. 
 
Hoàng Học Chí đưa cho cô một chai nước khoáng, nói: “Lát nữa không cần làm gì đâu, cứ hò hét cổ vũ là được rồi, âm thanh to hơn đối phương thì càng tốt.’’
 
Cậu ấy nhìn Trần Ô Hạ, khuôn mặt người thiếu nữ trắng nõn mịn màng đến mức không thể nhìn thấy một lỗ chân lông, ánh nắng mặt trời dừng lại trên mặt cô. 
 
Nam sinh bên cạnh thúc vào vai Hoàng Học Chí một cái. Hoàng Học Chí lập tức đưa mắt sang chỗ khác. 
 
Trần Ô Hạ thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn về phía Lý Thâm một cái. 
 
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ ánh mắt lúc nãy, Lý Thâm không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa. 
 
Hoàng Học Chí giới thiệu với các bạn trong lớp: “Bạn học hồi lớp mười của tớ, Trần Ô Hạ.’’
 
“Ô.’’ Một nữ sinh đột nhiên nghiêng người về phía này: “Cậu là Trần Ô Hạ sao?’’
 
Trần Ô Hạ ngạc nhiên: “Đúng vậy.’’
 

Nữ sinh kia vô cùng phấn khích: “Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rồi.’’
 
Trần Ô Hạ không hiểu.
 
Nữ sinh nói: “Rất nhiều bạn nữ trong lớp tớ đều là “cái kia” của Lý Thâm.’’
 
Cái kia là cái gì, không cần nói cũng biết. 
 
Cô bạn: “Nhưng không có can đảm, sau khi chuyện bức thư tình kia của cậu truyền đến, ký túc xá của bọn tớ đã lập tức bùng nổ, xin nhận của tớ một lạy.’’ Có thể thấy cô bạn kia là một vô cùng hiểu rõ những chuyện xảy ra trong trường. 
 
Trần Ô Hạ cho rằng chuyện của bức thư tình đã qua, ai ngờ còn có hậu quả để lại phía sau, cô nở nụ cười gượng gạo.
 
Hoàng Học Chí cùng cười gượng: “Có lẽ cậu đã nhầm với ai đó rồi, bạn của tớ nhát gan lắm, làm sao có thể viết mấy thứ đó được?’’
 
Cô bạn: “Chẳng phải là Trần Ô Hạ lớp A2 sao?’’
 
Hoàng Học Chí ngây ngẩn cả người. 
 
Cô bạn: “Chuyện đưa thư tình cho Lý Thâm đường lan truyền trong nhóm chát, Trần Ô Hạ lớp A2.’’
 
Trần Ô Hạ liên tục xua xua tay: “Không không, chỉ là hiểu nhầm mà thôi.’’ Cô có nhóm chát giữa các bạn học với nhau, giáo viên cũng có nhóm chát công việc của cô giáo. Nhưng nhóm chat nói chuyện phiếm được quản lý bởi lớp trưởng, không ai trong số họ không bàn luận về những tin đồn chưa được chứng thực này. 
 
Hoàng Học Chí nói: “Tớ tin cậu.’’
 
Một nam sinh chạy đến: “Đừng nhiều chuyện nữa, phải vào sân rồi, nhớ rõ, phải đề phòng Lý Thâm.’’
 
Trần Ô Hạ nhìn về phía Lý Thâm mấy lần.
 
Anh thậm chí không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần. 
 
Có vẻ cô bạn kia có hứng thú buôn dưa hơn là xem thi đấu, tiếp tục nói: “ Nhìn cậu dịu dàng điềm đạm thế này, không ngờ lại dám một mình đấu với Lý Thâm.’’
 
Trần Ô Hạ: "Thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, tớ cũng không biết lời đồn đãi này truyền ra bằng cách nào, nhưng thực sự không phải là tớ.’’
 
Cô bạn: “Không sao, tớ có thể hiểu mà, nếu tớ không phải là bạn cùng lớp với Hoàng Học Chí thì tớ chắc chắn sẽ đứng ở phía đối diện cổ vũ cho Lý Thâm. Bây giờ mấy chàng trai cũng đẹp trai lắm chứ bộ.’’
 
Trần Ô Hạ không nói gì, ngoại trừ nhan sắc, Lý Thâm còn có rất nhiều điều nữa. 
 
Cô bạn: “Nhìn cậu cũng rất xinh đẹp, nhưng đừng để kiểu tóc mái ngố này nữa.’’
 
Trần Ô Hạ chải chải tóc mái trước trán: “Cảm ơn.’’
 
“Thực ra, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở trường rồi, chỉ là không ai biết tên của ai thôi.’’ Nói rồi, cô bạn kia nhìn vào điểm số của trận đấu: “Nguy rồi, tớ quên mất chuyện chính của mình rồi.’’ Cô giương họng, hét lớn: “Hoàng Học Chí, cố lên!’’
 
Trần Ô Hạ cũng học theo hét lên. 
 
Lần này, cuối cùng Lý Thâm cũng quay đầu lại liếc cô một cái, lạnh như băng. 
 
Đến mức cô không thể bật thốt ra những lời tiếp theo. 
 
Hoàng Học Chí đang chơi trên sân bóng, trong một khoảnh khắc vô tình chạy đến trước mặt Trần Ô Hạ, ngượng ngùng mỉm cười: “Tớ chơi không tốt.’’
 
Cô cỗ vũ cậu ấy: “Không sao, cố lên.’’
 
“Được!’’ Sự tự tin của Hoàng Học Chí tăng lên gấp bội. 
 
Bóng rổ bay đến, cậu ấy nhảy lên nhận lấy, nhưng không bắt được, ngược lại còn loạng choạng lùi về phía sau hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống. 
 
Quả bóng rổ lăn qua ngoài sân. 
 
Lý Thâm đi đến: “Thật xin lỗi, tớ lỡ tay.’’

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện