17:
Trần Ô Hạ rất sợ hãi. Mặc dù cô vẫn luôn muốn bản thân trưởng thành, nhưng thế giới của cô rất đơn giản.
Năm cấp hai, lúc đó anh họ đã học cấp ba, có chuyện gì thì anh ấy sẽ ra mặt, nhưng ngoại trừ việc học tập ra thì cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả. Thành tích học tập của cô kém, nhưng vì chăm chỉ nên thái độ của giáo viên cũng không quá gay gắt, chủ yếu là động viên cô cố gắng hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, Trần Ô Hạ vẫn luôn trải qua cuộc sống gò bó theo khuôn phép.
Bức thư kia khiến cô cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ ánh mắt của cô giáo, sợ những những lời nghị luận của bạn học, càng sợ không thể tiếp tục học cùng với Lý Thâm được nữa. Nếu như xảy ra chuyện yêu sớm, giáo viên chắc cậu ấy sẽ không đồng ý việc dạy kèm nữa.
Trần Ô Hạ hỏi Tiêu Dịch Viện.
Tiêu Dịch Viện nói: "Tớ cầm sách bài tập cậu đặt trên bàn, chẳng lẽ cậu đã kẹp bức thư kia vào đó sao?’’
“Không biết, tớ quên rồi.’’ Trần Ô Hạ cảm thấy có lẽ mình đã nhét vào trong sách giáo khoa chứ không phải là sách bài tập, nhưng cô hoàn toàn không nhớ chính xác.
“Lúc trước có một người bạn học bị phát hiện yêu sớm, nhưng giáo viên chỉ gọi lên nói chuyện một chút rồi thôi.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Tớ không sợ, nếu bức thư kia thực sự bị giáo viên phát hiện, cậu chỉ cần đẩy nó cho tớ là được.’’
Nghe vậy, hình như Tiêu Dịch Viện không có ý thật? Trần Ô Hạ không thể phân biệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một ngày trôi qua, bình lặng và yên ả.
Ôm theo một quả bom nổ chậm trong lòng, giờ tự học buổi tối hôm nay Trần Ô Hạ cũng đang ngẩn người.
Lý Thâm nói: “Suốt cả buổi cậu không tập trung gì cả.’’
Cô ngước mắt lên: “Xin lỗi, tớ… Có việc.’’
Cô tâm sự nặng nề, cậu giảng bài như thế nào cũng vô ích. Cậu nói: “Ra ngoài đi dạo một chút không?’’
“Ừ…’’ Trần Ô Hạ nhìn Lý Thâm đi trước mặt, bóng lưng kia rất có cảm giác an toàn, trước khi bước vào phòng thi chỉ lần liếc mắt nhìn cậu một cái, tâm trạng cô lập tức trở nên bình tĩnh. Nhưng cô đi theo cậu để học thêm, quan trọng hơn là chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Dựa vào những lý do này, cô bỗng nhiên lấy hết can đảm muốn nói với cậu về vấn đề này và lắng nghe ý kiến của cậu.
Khi đi ngang qua căng tin trong khuôn viên trường, Lý Thâm mua hai hộp sữa đậu nành nóng, hai người ngồi trên bồn hoa trước thư viện.
Trần Ô Hạ phát hiện, trời càng tối, trên những con đường trong trường càng có nhiều cặp học sinh nam nữ đi cùng nhau? Tại sao trước kia cô không biết nhỉ?
Lý Thâm: “Nói đi, có chuyện gì vậy?’’
“Hả?’’
“Xảy ra chuyện gì vậy?’’
Trần Ô Hạ giơ tay phải lên: “Cậu phải cam đoan sau khi nghe xong sẽ không tức giận với tớ. Bởi vì… Có lẽ tớ sẽ làm liên luỵ đến cậu.’’
Lý Thâm ngửa đầu lên nhìn trăng sáng: “Khả năng quản lý cảm xúc của tớ rất tốt.’’
Cố kể lại toàn bộ câu chuyện.
Quả nhiên cậu rất bình tĩnh: “Chỉ thế thôi?’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Đúng thế.’’
Lý Thâm uống sữa đậu nành nóng xong, bóp bẹp hộp giấy: “Những bức thư như thế tớ thấy nhiều rồi, không sao đâu.’’
Thấy nhiều rồi có nghĩa là có rất nhiều cô gái chủ động theo đuổi cậu? Trần Ô Hạ uống một ngụm sữa đậu nành, một chút hương vị chua xót xen lẫn trong đó: “Vậy cậu… Không nhận bất cứ cái nào trong số đó sao?’’ Cô cảm thấy giọng điệu của mình đã rất tự nhiên.
Cậu nhanh chóng trả lời: “Liên quan gì đến cậu?’’
Cô không nói gì, dáo dác nhìn xung quanh, chỉ là không nhìn cậu.
Im lặng một lát, Lý Thâm hỏi: “Lúc nào cậu có thể sử dụng Wechat?’’
“Từ tối thứ sáu đến tối chủ nhật, bình thường để ở chỗ bác gái.’’
“Điện thoại cục gạch kia có thể nhận được tin nhắn không?’’
“Có thể, nhưng cách đánh chữ của điện thoại này rất phiền phức, tớ rất ít khi gửi tin nhắn.’’
“Ồ.’’ Lý Thâm nói: “Bức thư đó không phải cậu viết, cậu đừng bày ra dáng vẻ giống như sắp phải đối mặt với ngày tận thế nữa. Nếu giáo viên tìm cậu, cậu cứ kiên trì nhấn mạnh vào những điểm sau, bức thư không phải cậu viết, cậu tập trung vào việc học, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó với tớ là được.’’
Cô cúi mặt xuống, lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Được.’’
“Nếu như cô giáo muốn bãi bỏ chuyện dạy kèm, có lẽ cô ấy cũng sẽ nói chuyện với tớ, về phần tớ cậu cũng không cần lo lắng.’’
Trần Ô Hạ thử hỏi: “Lý Thâm, cậu không muốn giải tán chuyện dạy kèm này sao?’’
“Tại sao phải giải tán?’’ Lý Thâm nói: “Lên đại học tớ sẽ ra ngoài làm gia sư. Bây giờ cứ xem như đang tích luỹ kinh nghiệm trước, nếu như có thể khiến cậu thi đỗ vào đại học cao đẳng, tương lai của tớ sẽ đánh đâu thắng đó.’’
Trần Ô Hạ: “…..”
-------
Lý Thâm không ngại chuyện bức thư kia, nguy cơ đã được giải trừ hơn một nửa. Nhưng đến khi bị chủ nhiệm lớp gọi lên, Trần Ô Hạ lại bắt đầu lo lắng không yên.
“Trần Ô Hạ, cô đã đọc lá thứ này rồi.’’ Chủ nhiệm lớp vẻ mặt hiền hậu thân thiết, lúc nói chuyện cũng bình tĩnh nhẹ nhàng: “Nhưng, nó không phù hợp với lứa tuổi của em.’’
Lòng bàn tay Trần Ô Hạ ướt đẫm mồ hôi, cô nói: “Thưa cô, lá thư này không phải của em.’’
“Hả?’’
“Em nhặt được nó.’’
“Hả? Nhặt ở đâu?’’
“Thùng rác trong lớp…’’ Những lời này, Trần Ô Hạ đã học thuộc lòng cả buổi tối, tập đi tập lại nhiều lần, cuối cùng vẫn còn ấp úng: “Hôm đó em trực nhật thì phát hiện… Em có đọc qua một lần, cảm thấy có thể tham khảo bức thư này để viết thành một bài văn về tình cảm gia đình nên đã nhặt về… Còn chưa kịp sử dụng thì đã…’’
Chủ nhiệm lớp liếc nhìn bức thư trên bàn một cái, lá thư này cô cũng đã đọc đi đọc lại hai lần, không thể phủ nhận chất văn của nó khá hay.
Những lời lẽ thẳng thắn trữ tình này quả thực không phải là phong cách của Trần Ô Hạ, với tính cách của cô ấy, cách dùng từ sẽ càng mơ hồ hơn nữa.
Trần Ô Hạ nói tiếp: “Cô, thực sự không phải em, cô có thể so sánh nét chữ…’’
Chủ nhiệm lớp: “Trần Ô Hạ, em đã rất chăm chỉ, nhưng chưa tìm được phương pháp học tập phù hợp, việc kèm cặp của Lý Thâm có thể giúp em tiến bộ vượt bậc như thế, cô rất vui.’’
“Cảm ơn cô, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.’’
“Lá thư này, cô sẽ xác minh lại, nhưng cô hi vọng sau này em đừng nhặt những thứ giống như bức thư này nữa.’’
“Vâng, xin lỗi cô.’’
Đi ra khỏi văn phòng, Trần Ô Hạ lau mồ hôi trên trán, yên tâm buông tảng đá trong lòng xuống. Cô xoay người rời đi.
“Trần Ô Hạ.’’
Cô quay đầu nhìn lại.
Hoàng Học Chí ôm một chồng tài liệu đi về phía này: “Đến tìm cô sao?’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Ừ.’’
“Lúc nãy tớ nhìn thấy cậu đi vào, cậu không nhìn thấy tớ sao?’’
“Thật xin lỗi, tớ không chú ý lắm.’’ Lúc đó cô đang hốt hoảng, đâu còn tâm trí quan tâm đến những người xung quanh.
Hoàng Học Chí học bên khối khoa học xã hội, lúc cậu ấy đang định bước xuống cầu thang thì đột nhiên hỏi: “À phải rồi, chiều ngày kia cậu có rảnh không?’’
Ngày kia là chủ nhật, Lý Thâm nói chỉ khi ba mẹ cậu không ở nhà mới có thể đến nhà cậu học bù, tuần này không đến được rồi: “Có chuyện gì sao?’’
“Trong lớp có một trận đấu bóng rổ, thành viên ban hậu cần của đối phương quá mạnh, phía chúng tớ không đủ người, không có ai đến thì khí thế cỗ vũ chắc chắn sẽ không đủ. Nếu cậu