Vẻ mặt Lý Thâm vô cùng hờ hững thờ ơ, không còn lạnh lùng như lúc nãy, cậu đi ra ngoài sân nhặt bóng về, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn Trần Ô Hạ một cái.
Cô bạn kia hỏi: “Cậu ấy học cùng lớp với cậu à?’’
Trần Ô Hạ: “Ừ.’’ Trước đây khi hai người gặp nhau ở trường học đều giả vờ như không hề quen biết đối phương. Bây giờ đã là bạn cùng lớp, nếu còn giả bộ như người xa lạ thì thật là quá đáng.
Cô bạn học có cách hiểu của riêng mình: “Lý Thâm thường tỏ ra vô cùng tàn nhẫn với những cô gái thích cậu ấy.’’
Một người không thích ngồi lê đôi mách như Trần Ô Hạ cũng không nhịn được tò mò: “Sao cậu biết?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bạn kia nhìn Trần Ô Hạ: “Với thái độ coi thường này của cậu ấy đối với cậu, cậu còn có thể hỏi “sao cậu biết?’’? Cậu thật thà quá đi. Nhưng cũng chỉ có những người “nghe con mới sinh không sợ hổ” như cậu mới cảm thấy thế thôi, nếu là tớ, bắt gặp ánh mắt sắc bén tựa như dao kia, trái tim pha lê này e là không thể chịu nổi.’’
Trần Ô Hạ không hỏi nữa, chuyện lá thư tình bỗng dưng lại dấy lên phong ba, có lẽ cũng chính vì điều này nên Lý Thâm mới không thèm đếm xỉa gì đến cô.
Thời gian giải lao giữa trận, Lý Thâm đi đến ngồi dựa vào gốc cây. Mấy em gái mặc đồng phục cấp hai chạy đến và bao vây xung quanh cậu.
Học sinh cấp hai can đảm hơn so với mấy chị cấp ba rất nhiều, Trần Ô Hạ thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng của cậu.
Hoàng Học Chí gãi gãi đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi không ngừng nhỏ nước, cậu ấy đứng cách xa cô một chút: “Trần Ô Hạ, để cậu chê cười rồi.’’
Trần Ô Hạ: “Không sao mà, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc đâu, cố lên!’’
Điện thoại trong chiếc balo nhỏ rung lên.
Li: “Sau khi kết thúc trận đấu, đi đến D°i.’’
Trần Ô Hạ lại nhìn về phía cậu, Lý Thâm vẫn bị một đám nữ sinh bao vây xung quanh.
Tiểu Ô Hạ: “Được.’’
Cuộc đấu tiếp tục diễn ra.
Lòng bàn tay đang đặt trong túi của Trần Ô Hạ ướt đẫm mồ hôi. Tuần trước, cô đã gửi lời mời kết bạn, chờ đợi rất lâu mà vẫn không thấy cậu phản hồi. Đây là tin nhắn Wechat đầu tiên mà cậu gửi cho cô.
Nhưng D°i là chỗ nào vậy?
Ánh mắt của cô tiếp tục dõi theo từng bước chạy của Lý Thâm.
Theo những pha cướp bóng và đường truyền tuyệt vời, tay áo hai bên của cậu bị vén lên đến tận bả vai, cơ bắp trên cánh tay như ẩn như hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các cô gái đối diện vẫn đang gào thét: “Lý Thâm! A a a a a!’’
Trong lòng Trần Ô Hạ thầm hét lên, Lý Thâm, thiếu niên xinh đẹp nhất mà cô từng gặp giữa mùa hoa nở rộ.
----
Sau khi trận đấu kết thúc, lớp của Hoàng Học Chí thua thảm hại, cậu ấy nhìn thoáng qua điểm số, nói: “Trần Ô Hạ, chúng tớ sẽ đi liên hoan, huấn luyện viên nữ cũng đến, cậu đi cùng nhé?’’
Trần Ô Hạ siết chặt điện thoại trong túi: “Tớ còn có việc, không thể đi được.’’
“Vậy thì…’’ Hoàng Học Chí nhìn cô: “Hôm nào có thời gian thì ra đây tập bóng rổ nhé?’’
“Được rồi, tớ đi trước đây.’’
Sau khi đi ra khỏi sân bóng rổ, Trần Ô Hạ bật điện thoại lên tra D°I nhưng không tìm được cửa hàng nào có tên này.
Tiểu Ô Hạ: “D°I là chỗ nào vậy?’’
Lý Thâm gửi đến một địa chỉ, rất gần nhà.
Li: “Cậu đi trước đi, tớ đến sau.’’
Sau khi đến nơi, Trần Ô Hạ mới biết hoá ra đây là một quán cà phê mới khai trương cách đây không lâu.
Tông màu nâu sẫm đơn điệu, ánh đèn vào ấm áp, có lẽ nó có thể hoà tan vẻ đẹp lạnh lùng của Lý Thâm.
Ngồi xuống khoảng chừng mười phút, Lý Thâm đi vào, cậu đã thay bộ đồ thi đấu lúc nãy, mặc bộ quần áo màu đen và một chiếc áo khoác cùng màu.
Khi đi ngang qua người cô, Trần Ô Hạ lại ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát trên người cậu? Một ngày cậu tắm bao nhiêu lần vậy?
Thời gian địa điểm đều là do cậu hẹn trước, thế mà cậu lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ngồi xuống không nói không rằng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trần Ô Hạ chủ động chào hỏi: "Hi.’’
Lý Thâm không bao giờ tươi cười chào “hi” giống như cô, cậu nhìn phụ kiện tóc của cô.
Vào ngày đưa giúp thư tình cho người ta ấy, cô đeo một phụ kiện tóc bằng pha lê đầy màu sắc, không giống như bầu trời đầy sao trong quán trà sữa ngày hôm đó.
Hôm nay chỉ là một quả bóng nhỏ bình thường, giống như khi đến trường.
Quả bóng nhỏ ấy đã giải toả ngọn lửa vô danh bùng cháy trong lòng cậu.
Cậu hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy?’’
Trần Ô Hạ: “Chuyện này tớ cũng vừa mới biết thôi. Cô bạn kia nói tin đồn đó bị lan truyền từ trong nhóm chat ra và càng ngày càng trở nên quá đáng, tớ xin lỗi, cuối cùng vẫn gây rắc rối cho cậu.’’
Đúng là ông nói gà bà nói vịt: “Tin đồn về chuyện gì?’’
“Là lỗi của tớ, tớ xin lỗi, cậu đừng tức giận.’’
“Cậu đang nói gì vậy?’’
Không phải là chuyện bức thư kia à? “Thế cậu đang hỏi chuyện gì?’’
Phục vụ đến rót nước, nghe thấy câu hỏi của hai người, cô nhìn chàng trai và cô gái đang đối mặt nhau, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi có thể gọi đồ được chưa ạ?’’
Lý Thâm: “Cà phê đen.’’
Trần Ô Hạ không hiểu gì về cà phê, lật mở menu một chút, gọi một thức uống có đánh dấu là Hot: “Mocha nóng.’’
Nhân viên phục vụ vừa đi, Lý Thâm đã trực tiếp hỏi: “Người đàn ông đó là ai?’’
Trần Ô Hạ ngẩng đầu nhìn lên: “Ai?’’
“Tên họ Hoàng.’’
“Hoàng Học Chí sao, là bạn năm lớp mười của tớ, là một người nhiệt tình.’’
Lý Thâm- chàng trai không nhiệt tình chút nào hỏi: “À, là một người nhiệt tình?’’
“Trước kia môn lịch sử của tớ rất kém, chính cậu ấy đã dạy tớ cách nhớ nhanh những sự kiện và ngày tháng.’’
Cà phê đen được đưa lên.
Lý Thâm uống một hớp, rất đắng: “Cậu môn nào chả kém.’’
Trần Ô Hạ: “Tớ biết tớ học kém, cậu có chuyện gì thì nói đi, cay nghiệt như vậy làm gì?’’
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là con phố quen thuộc, hai hàng cây bên đường xum xuê xanh mướt, hoàn toàn phủ xanh toàn bộ mặt đường, chỉ có ngã tư phía xa xa lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.
Năm lớp mười hai, việc học là thứ quan trọng nhất.
Nhân viên phục vụ đưa một ly Mocha nóng lên.
Trần Ô Hạ khẽ nhấp một ngụm: “Tớ vẫn chưa hỏi cậu, đây là cuộc thi đấu giữa các lớp, tại sao cậu lại ở trong đội của lớp chín*.’’
(*Lớp chín ở đây không phải là khối 9 mà tên của một lớp 12, giống như 12A9, 12A10 ở Việt Nam.)
“Đội trưởng của lớp chín quen biết với tớ.’’
Có lẽ tâm trạng của cậu đang rực rỡ tựa như ánh mặt trời, cô cảm thấy giọng điệu anh đã dịu đi rất nhiều. Trần Ô Hạ nói: “Hoàng Học Chí và tớ rất thân thiết.’’
Lý Thâm quay đầu lại: “Cậu ta dạy kèm lịch sử cho cậu, môn lịch sử của cậu tiến bộ bao nhiêu điểm rồi?’’
“Chuyện đó… Chắc chắn là dạy không tốt bằng cậu rồi.’’
“Ồ.’’ Tư thế thư giãn, cả người cậu cũng lười biếng theo.
Trần Ô Hạ can đảm hơn một chút: “Cậu hẹn tớ đến đây làm gì? Đến cãi nhau à? Còn để tớ mờ cậu một ly cà phê đắt như thế nữa.’’
“Tớ nói là để cậu mời à?’’
Trần Ô Hạ thừa thắng xông lên: “Vậy cậu trả tiền nhé.’’
“Ừ.’’
Lý Thâm dễ tính, cô cũng nói nhiều thêm một chút: “Chúng ta là bạn học, cậu ấy cũng là bạn học, tớ đến để cổ vũ cho cả hai bên, hơn nữa cậu cũng thắng rồi mà.’’
“Thi đấu mà không dành chiến thắng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.’’
“Tớ biết, cậu thích cảm giác vui sướng khi chiến thắng.’’ Trần Ô Hạ nghiêm mặt nói: “Còn chuyện bức thư là tớ đã làm liên luỵ đến cậu.’’
“Bức thư?’’ Lý Thâm nhớ đến những gì cô vừa mới: “Phía bên chủ nhiệm xử lý xong rồi mà?’’
“Nhưng không hiểu tại sao nó lại được lan truyền trong nhóm học sinh, họ nói… Tớ đang theo đuổi cậu.’’ Bắt gặp ánh mắt của cậu, cô lập tức nói: “Tớ thề, tớ chưa