Dưới tình thế khắc nghiệt của những năm tháng cấp ba, những câu chuyện như thế này giống như một hòn đá ném vào hồ chết, khơi dậy sự xáo động của học sinh ngoài giờ lên lớp.
Lý Thâm không ra mặt giải thích trong nhóm chat, cậu mở miệng giải thích, ngược lại giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
Li: “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi đây này, đừng đả động đến các bạn nữ.’’
Đám người yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, một nữ học bá mới nói: “Đây mới là phong thái của một người đàn ông chứ.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dịch Viện hỏi đến chuyện này.
Trần Ô Hạ nói: “Đây là chuyện phát sinh từ lá thư của cậu đấy.’’
Vẻ mặt Tiêu Dịch Viện tràn ngập áy náy nói: “Xin lỗi, tớ không biết mọi chuyện sẽ ầm ĩ thành ra như thế này.’’
Trần Ô Hạ chuyên tâm làm bài tập.
Tiêu Dịch Viện nhích đến gần, hỏi: “Cậu thuyết phục Lý Thâm ra mặt bằng cách nào vậy?’’
Hai người là bạn cùng bạn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Trần Ô Hạ thực sự không thể hoàn toàn tuyệt giao với cô ấy. Cô trả lời: “Nói gì được chứ? Cậu ấy ước gì được phủ sạch quan hệ với tớ. Tớ không nói gì với cậu ấy cả, tự cậu ấy giải thích đấy. Cậu ấy không muốn dính líu đến tớ cũng nên.’’
“Thật à?’’
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ lấy lý do bận làm bài tập, không trả lời.
----
Giáo viên thông báo kết quả học tập hai tuần một lần, Trần Ô Hạ tiến bộ lên năm bậc.
Năm bậc, thành tích vừa vặn, dựa theo ước định có thể uống trà sữa với Lý Thâm một lần nữa.
Chuông vào lớp vang lên.
Thầy giáo dạy toán là một giáo viên đầu trọc nghiêm túc, mặc dù không hung dữ nhưng cực kỳ nghiêm khắc. Chỉ khi đối mặt với những học sinh khá giỏi mới có thể nhếch môi mỉm cười, ông ấy nhìn thoáng qua Trần Ô Hạ, trong mắt như loé lên một tia sáng dịu dàng ôn hòa: “Bài kiểm tra toán lần này, trong lớp có hai học sinh…’’ Nói đến đây, thầy giáo dạy toán giơ hai ngón tay ngắn ngủn đáng yêu của mình ra: “Dùng cách giải ngắn gọn nhất để giải bài toán khó cuối cùng.’’
Trong lòng Trần Ô Hạ cảm thấy hơi hồi hộp, không phải là bài toán mà Lý Thâm giảng cho cô kia đấy chứ…
Thầy giáo dạy toán còn nói: “Toán học chính là thế, tất cả con đường đều dẫn đến thành La Mã. Biểu dương hai bạn Lý Thâm và Trần Ô Hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một học sinh trong lớp đột nhiên phát ra tiếng hét phấn khích.
Trần Ô Hạ cúi đầu.
Thầy giáo dạy toán liếc nhìn bạn học kia.
Người đó lập tức che miệng lại.
Thầy giáo dạy toán nâng kính lên, sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn: “Bắt đầu học thôi.’’
Trần Ô Hạ cảm thấy kể từ khi tiếng hét ấy vang lên, các bạn học xung quanh đều đồng loạt ném ánh mắt giống như tia laze về phía này. Cô cảm thấy mình như đang dấn thân vào trong biển lửa, từ đầu đến chân đều bỏng rát, mặt đỏ tới tận mang tai.
Tiêu Dịch Viện cười cười, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng cậu nhé, tiến bộ rất lớn.’’
Trần Ô Hạ lắc đầu: “May mắn thôi.’’
“Tớ lại không may mắn như thế.’’ Tiêu Dịch Viện mím môi mỉm cười.
Môn toán của Trần Ô Hạ quá kém, cho dù học bù đến đâu cũng không thể đạt được thành tích trên trung bình trong một sớm một chiều được. Lần này Tiêu Dịch Viện xếp ở vị trí hai mươi, cô ấy giống như một bại tướng không ngừng oán trách.
Trần Ô Hạ mở sách giáo khoa ra: “Học thôi.’’
Mặc dù các bạn trong lớp khác đã ngừng xì xào bàn tán nhưng tiếng hét phấn khích lúc nãy vẫn khiến cô toát mồ hôi hột, sợ thầy giáo dạy toán sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Thầy giáo dạy toán nghĩ rằng cô đạt được sự tiến bộ vượt bậc như thế chắc chắn phải có một động lực nào đó nên đã gọi cô đứng dậy để trả lời vấn đề này. Cô đâu có động lực nào đâu, chỉ là Lý Thâm ôn trúng đề mà thôi. Cảm giác vui sướng biến thành xấu hổ.
Giờ tự học buổi tối.
Trần Ô Hạ gặp phải một bài toán không biết cách giải. Lý Thâm vừa mới đi ra ngoài, cô cầm lấy vở bài tập của cậu lên và nghiên cứu hướng giải quyết.
Cậu lược bỏ quá nhiều bước, cô nhìn không hiểu, vừa ngước mắt nhìn lên thì thấy một hộp sữa bò nóng xuất hiện ngay trước mặt.
Mấy ngón tay cầm hộp sữa thon dài rõ ràng.
Mỗi khi cô cảm khái khoảng cách giữa hai người quá lớn thì sẽ luôn có một cạm bẫy nhỏ nào đó khiến cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống cho dù biết rằng sẽ không có kết quả.
Hôm trước không khí lạnh tràn về, một cánh cửa sổ trong phòng học không thể đóng kín, gió lạnh thổi vào. “Cảm ơn.’’ Cô nhận lấy.
Lý Thâm ngồi xuống: “Câu nào không hiểu?’’
“Câu này.’’ Trần Ô Hạ trả vở bài tập lại cho cậu, dùng bút chì đánh dấu một đường: “Từ câu này đến câu này, ở giữa làm như thế nào?’’
Lý Thâm đưa tay ra.
Cô hiểu ý, lập tức đặt bút vào lòng bàn tay cậu. Đầu ngón tay cô vô tình lướt qua đầu ngón tay cậu, ấm áp, không giống như bàn tay đông cứng của cô.
Cậu kẹp chặt cây bút chì bằng hai ngón tay rồi xoay thành một vòng, sau đó nhanh chóng bổ sung các bước đã bỏ qua: “Tự ngẫm nghĩ một chút đi.’’
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ hớp một ngụm sữa bò nóng, cẩn thận đọc kỹ câu trả lời của cậu.
Bên ngoài gió trở nên mạnh hơn, mấy sợi tóc cô phất phơ trong gió.
Lý Thâm liếc cô một cái: “Cậu đã đỏ mặt suốt cả ngày rồi đấy.’’
Một phần là vì lạnh, một phần là vì chuyện xảy ra trong tiết toán sáng hôm nay. Trần Ô Hạ hai tay ôm lấy mặt: “Xin lỗi, tớ lại khiến cậu bị các bạn cùng lớp bàn tán rồi.’’
“Thanh giả tự thanh.’’
Thứ mà Trần Ô Hạ ngưỡng mộ nhất chính là tố chất tâm lý của Lý Thâm và Trần Lập Châu. Mặc kệ những tin đồn nhảm nhí ầm ĩ xung quanh, hai người vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Sắp hết giờ tự học.
Lý Thâm hỏi: “Lần này tiến bộ mấy bậc?’’
“Năm bậc.’’ Cô giơ năm ngón tay ra.
“Lần sau hẹn chỗ khác đi, trà sữa quá ngọt.’’
Trần Ô Hạ nhìn các bạn học xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn ăn gì?’’
Lý Thâm: “Hải sản.’’
“Hải sản đắt lắm đấy.’’ Thấy có mấy bạn nhìn về phía này, cô lại hạ giọng nói: “Tiền tiêu vặt một tuần của tớ cũng không đủ để mới cậu ăn một bữa đâu.’’
“Bên bờ sông có một nhà hàng nước hải sản, hai người chắc chỉ hơn một trăm gì đó.’’
“Được. Tớ mời.’’ Không thèm đếm xỉa đến tiền tiêu vặt nữa.
----
Chạng vạng tối thứ bảy, trước đó đã hẹn sẽ đi cùng nhau, nhưng Lý Thâm lại có việc đột xuất.
Hầu hết các nhà hàng hải sản đều kinh doanh vào ban đêm. Lúc Trần Ô Hạ đi đến đã hơn sáu giờ.
Bên trong nhà hàng được trang trí theo phong cách u tối kiểu công nghiệp, so với đồ nướng, nơi này càng giống quán bar hơn.
Trần Ô Hạ vừa nhìn thấy hải sản đã thèm ăn, cầm lấy thực đơn lên xem giá, trong lòng hơi e ngại, thế này mà nói hai người chỉ hơn một trăm sao?
Lý Thâm vẫn chưa đến.
Dựa báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ có mưa to đến rất to và mưa to cục bộ. Một tiếng sấm sét đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, tia chớp rạch ngang bầu trời. Ánh sáng bị mây đen bao phủ, đen sì chẳng khác nào đêm tối. Những nhánh cây không ngừng lay động xào xạc trước gió lạnh.
Trần Ô Hạ lấy điện thoại ra.
Tiểu Ô Hạ: “Trời sắp mưa rồi, cậu ra ngoài chưa?’’
Sau đó là một khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Nhân viên lại đưa lên một ấm trà, không có hương trà mà chỉ là những nhánh trà cứng ngắc.
Sau ba chén trà, Trần Ô Hạ cũng đợi được câu trả lời của Lý Thâm.
Li: “Đang trên đường đi.’’
Tiểu Ô Hạ: “Cậu đưa ô không? Chỗ này tối quá.’’
Li: “Có ô.’’
Trần Ô Hạ chụp thực đơn cho cậu.
Tiểu Ô Hạ: “Cậu muốn ăn gì?’’
Li: “Tuỳ theo tình hình tài chính của cậu mà quyết định.’’
Tiểu Ô Hạ: “Anh trai tớ gửi bao lì xì cho tớ, hôm nay nhất định sẽ mời cậu ăn thật no, không thể để cậu đói bụng về nhà được.’’
Thế lạ, cậu đánh mấy dấu tích vào bức ảnh, sau đó gửi ảnh lại cho cô.
Trần Ô Hạ nhìn thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, cậu đang muốn tiêu sạch bao lì xì của cô sao? Lời nói do chính mình nói ra, không còn cách nào khác, cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gọi món.
Khoảng chừng mười phút sau, đĩa sò đầu tiên đã được đưa lên bàn.
Cô lại hỏi lúc nào thì cậu đến.
Lý Thâm vẫn không trả lời.
Người phục vụ đi đến đốt than dưới bếp rồi cho sò lên giá nướng: “Nướng trước đi, hôm nay trời lạnh lắm.’’
Trần Ô Hạ: “Được.’’
Sấm sét rền vang, nhưng vẫn chưa đổ mưa.
Đến sớm không bằng trùng hợp, mấy con sò vừa được nướng chín thì Lý Thâm đã đến, cậu vừa ngồi xuống thì cơn mưa lớn cũng ập đến.
Tiếng lách tách lách tách không ngừng vang lên ngoài cửa sổ, nước mưa ào ào trên lều tránh mưa, tiếng ồn ào vẫn tiếp tục.
Vai anh hơi ướt: “Ở đây vẫn chưa mưa, trên đường tớ đến đây lại mưa.’’
“Chẳng phải cậu nói có ô sao?’’ Trần Ô Hạ đưa khăn cho cậu.
Lý Thâm: “Đưa cho người khác rồi.’’
Mặc dù hơi tò mò nhưng cô không có lý do gì để hỏi nên cũng không hỏi.
Sau khi nướng xong hai con ốc vòi voi, điện thoại di động của Lý Thâm vang lên, cậu liếc nhìn một cái rồi lại đặt xuống. Nhàn nhã ăn xong một con ốc mới nhận máy. Toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ vỏn