Trời đã mưa phùn rồi. Lý Thâm không dùng ô mà trực tiếp đội mũ áo khoác lên đầu. Gió lạnh mưa lạnh, bóng bưng của cậu cũng trở nên lạnh buốt.
Trần Ô Hạ cầm một chiếc ô nhỏ đi theo sau cậu.
Khi đã cách nhà hàng đồ nước khá xa, bước chân của cậu chậm lại.
Hai người dừng trước đèn đỏ, cậu quay đầu lại, trên người rơi xuống không ít hạt mưa bụi, khuôn mặt dưới vành mũ cũng trở nên mông lung: “Cậu muốn ăn gì nữa không?’’
Trần Ô Hạ lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạt mưa rơi xuống chiếc ô nhỏ làm nhòe khuôn mặt cô. Lý Thâm cũng không nhìn rõ mặt cô, cậu đút hai tay vào túi quần, nói: “Những lời lúc nãy cô ấy nói, cậu đừng coi là thật.’’
Trần Ô Hạ khẽ gật đầu. Nhưng quan hệ giữa cô và cậu cũng chỉ dừng lại ở mức độ bạn học mà thôi.
Lý Thâm đưa tay ra vẫy một chiếc taxi: “Đi thôi, về nhà.’’
Trần Ô Hạ rất yên tĩnh, có lẽ là bị khói thịt nướng xông lên khiến cô cảm thấy hơi buồn ngủ, từ lúc lên xe, cô im lặng không nói một lời.
Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong thời tiết mưa bụi như thế này, tầm nhìn mơ hồ, ngay cả ánh đèn neon cũng bao phủ lên một tầng ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm.
Cậu đột nhiên nói: “Cô ấy là người thân trong gia đình tớ.’’
“Hả?’’ Trần Ô Hạ lập tức tỉnh táo lại từ trong đám hỗn độn: “Chẳng trách cậu lại rất thân thiết với cô ấy…’’
“Thân thiết?’’ Lý Thâm quay đầu lại.
“Chính là…’’ Trần Ô Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Ở trước mặt cô ấy, những cảm xúc trên mặt cậu thường xuyên lộ ra ngoài.” Ngoài mất kiên nhẫn ra cũng chỉ có mất kiên nhẫn mà thôi.
“Ồ.’’ Cậu dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại. Một lát sau, cậu lại hỏi: “Cậu đã no chưa?’’
“No rồi.’’ Trần Ô Hạ vẫn luôn vùi đầu vào ăn uống. Cậu thì ngược lại, kể từ khi người phụ nữ mặc váy đỏ đó xuất hiện, cậu không còn động đũa nhiều.
"Trần Ô Hạ."
"Hả?"
“Tối nay cậu không trả tiền.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải tớ không trả, mà là cậu kéo tớ đi. Hơn nữa, cậu nói suất ăn của hai người cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm tệ. Cái nào hơn một trăm chứ, là bào ngư và cua mực đấy. Anh trai tớ gửi cho tớ hai bao lì xì, góp lại mới đủ để mời cậu ăn một bữa cơm.’’
“Ồ.’’ Lúc này Lý Thâm mở mắt ra, quay đầu nhìn sang cô.
Ánh đèn neon bên ngoài xe không ngừng nhấp nháy, ánh mắt cậu sáng ngời như những viên ngọc nhiều màu sắc.
Cậu nói: “Nếu cậu đậu đại học, tớ sẽ mời cậu.’
“Thật không? Đại học tuyến hai cũng được chứ?’’
“Tớ không đánh giá quá cao trình độ dạy học của mình, càng không mong chờ cậu có thể thi vào trường đại học trọng điểm. Nhưng cũng không hề coi thường, đại học tuyến hai, cậu có thể làm được.’’
Trần Ô Hạ cười cười, duỗi ngón tay ra: “Vậy thì… Móc nghéo một cái nhé.’’
“Thật ngây thơ.’’ Nói xong, Lý Thâm duỗi ngón tay ra.
Cậu là một thiếu niên đẹp trai được không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Thứ tình cảm mập mờ của cô dành cho cậu cũng là chuyện thường tình. Cô không nên bận tâm đến điều đó, trong lúc thầm thương trộm nhớ người ta, cô càng có động lực lớn hơn có kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới.
Đầu ngón tay bị cậu móc lấy giống như có một dòng điện chạy thẳng vào tim. Cô nói: “Tớ nhất định sẽ cố gắng!’’
----
Mấy ngày nữa là đến thời gian đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao của trường.
Nguỵ Tĩnh Hưởng trực tiếp biến thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao này trở thành một kỳ nghỉ, nói: “Hai ngày đại hội cộng thêm hai ngày cuối tuần là có bốn ngày nghỉ, tớ có thể đi du lịch rồi.’’
Quảng Lực quay đầu lại nhìn cô: “Nguỵ Tĩnh Hưởng, cậu cũng đăng ký làm vẻ vang cho lớp đi.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng bỗng nhiên vỗ bàn: “Tại sao?’’
“Tại vì cậu là học sinh lớp mười hai.’’ Quảng Lực đẩy kính mắt lên: “Hơn nữa còn là chị cả của lớp chúng ta, cậu phải làm tấm gương để chúng tớ nói theo chứ.’’
“Cậu nói ít thôi. Một lớp trưởng gầy gò ốm yếu như cậu không chạy được mấy bước nên muốn lừa tớ lên chứ gì?’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng ngẩng đầu lên: “Sao cậu không tặng vị trí lớp trưởng của mình cho tớ luôn đi.’’
“Nếu cậu muốn làm lớp trưởng, tớ có thể đề cử cậu lên làm. Hơn nữa tớ cũng đăng ký môn chạy tiếp sức rồi.’’
“Đừng để bị gió thổi bay đấy.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng giễu cợt một tiếng.
Uỷ viên thể dục đi đến: “Bạn học Nguỵ Tĩnh Hưởng, tớ đã đăng ký cho cậu vào hạng mục chạy tiếp sức nữ rồi. Cậu mạnh như thế nếu không tham gia thì chẳng phải là chị cả đâu.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng: “Trần Ô Hạ thì sao?’’
Uỷ viên thể dục: “Cũng tham gia.’’
Chủ nhiệm lớp yêu cầu uỷ viên thể dục thống kê lại các hạng mục đã đăng ký. Trong số các bạn nữ chạy giỏi trong lớp, Trần Ô Hạ là người đứng đầu.
Sau khi tan học, uỷ viên thể dục đến đây: “Trần Ô Hạ, ngày mai tớ sẽ điền tên cậu vào danh sách. Cậu là người giỏi các môn thể dục thể thao nhất.’’
Tiêu Dịch Viện liếc cậu ta một cái: “Cậu đã điền hết rồi mới chạy đến thông báo, cậu có biết hai chữ “tôn trọng” viết như thế nào không?’’
“Chẳng phải trước giờ Trần Ô Hạ vẫn chạy rất nhanh sao? Hơn nữa…’’ Uỷ viên thể dục chỉ vào một cái tên trong danh sách: “Lý Thâm cũng tham gia chạy tiếp sức nam, hai người…’’ Ủy viên thể dịch chớp chớp mắt: “Trùng hợp lắm he he…’’
Không biết bản thân cậu ta có biết không, một tiếng cười này của cậu ta cực kỳ hèn mọn.
Tiêu Dịch Viện nghiêng đầu nói: “Bọn họ chẳng có gì mà “he he” cả, chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Miệng của mấy người sao lại to như thế, ngáp nhiều đến vậy à?’’
“Được rồi, không cười nữa.’’ Ủy viên thể dục thu lại nụ cười: “Hạng mục chạy tiếp sức, tớ sẽ đăng ký tên cậu đấy Trần Ô Hạ.’’
Trần Ô Hạ không nói một lời, cứ thế lọt vào danh sách tham gia chạy tiếp sức.
----
Trần Ô Hạ thích nhất là thời gian tự học buổi tối. Cô và Lý Thâm ngồi trong một góc vắng vẻ.
Làm xong bài tập, hai người có thể trò chuyện với nhau mấy câu: “Nghe nói cậu cũng tham gia vào hạng mục chạy tiếp sức?’’
“Ừ. Tớ cũng thế, lúc đầu tớ muốn đẩy tạ cơ.’’ Trần Ô Hạ giơ cánh tay lên: “Năm lớp 11 tớ đã luyện tập đẩy tạ rồi, sức lực rất lớn.’’
Lý Thâm liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô mặc áo khoác, cánh tay giấu trong quần áo, không nhìn thấy gì cả.
Trần Ô Hạ hiểu rõ điều gì đó, cởi áo khoác ra, kéo phần vai xuống, sau đó nâng cánh tay lên.
Bên trong cô mặc một chiếc áo lót mỏng, thực sự rất mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết của đồ lót, hình như có ren bên… Đường cong mờ nhạt của người thiếu nữ.
Có mấy bạn nam nhìn về phía này, Lý Thâm nói: “Mặc vào đi.’’
“Cánh tay của tớ rất khoẻ đúng không?’’ Cô kéo khoá kéo áo khoác lên.
Lý Thâm cúi đầu xuống: “Ừ.’’ Dừng một lát lại nói tiếp: “Rất khoẻ.’’ Trong tay siết chặt một thứ gì đó, cậu cầm bút lên viết chữ.
Trần Ô Hạ cười: “Sau này tớ sẽ đẩy tạ cho cậu xem.’’
Tối thứ tư, Lý Thâm nói muốn bổ sung thể lực nên tạm dừng