Còn mười lăm phút nữa là đến phần thi của nữ.
Trần Ô Hạ đi vào phòng thay quần áo thay chiếc áo len trên người.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng đi vào. Cô ấy đã thay thành một chiếc áo thể thao, khoác thêm một chiếc áo khoác dày bên ngoài và bên dưới là quần đồng phục.
Một số bạn nữ khác cũng đi vào, đóng cửa rồi khoá lại.
Trần Ô Hạ liếc nhìn Nguỵ Tĩnh Hưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguỵ Tĩnh Hưởng nhai kẹo cao su, hỏi: “Trần Ô Hạ, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?’’
“Ai?’’ Trần Ô Hạ cất áo len, cởi dây buộc tóc ra, mái tóc dài buông xoã xuống, cô lấy một chiếc lược từ trong cặp ra.
“Người bên cạnh cậu, người phụ nữ mặc bộ đồ trắng của một nhãn hiệu nổi tiếng đó.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng không muốn cổ vũ cho Lý Thâm, từ xa nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng kia cũng lười đến đó. Nhưng cuối cùng vẫn là tò mò.
Trần Ô Hạ: “Đến đây để cổ vũ cho lớp.’’
“Chỉ là cổ vũ? Các cậu sao, cổ vũ cho Lý Thâm?’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng ngâm nga bài hát: “La la la, nói cái gì mà nói chứ, nói là nói sài lang, la la la…’’ Ngũ âm không được đầy đủ lắm.
Trần Ô Hạ không nói gì, lại buộc tóc đuôi ngựa lên một lần nữa.
Người bạn học mở miệng: “Không chỉ là quần áo hàng hiệu thôi đâu, mà trên tay người phụ nữ kia còn là một chiếc đồng hồ nổi tiếng đấy, suýt chút nữa đã làm mù mắt tớ rồi.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng ngừng hát: “Đồng hồ gì?’’
Cô bạn: “Là loại trên cuốn tạp chí chúng ta cùng xem trước đó đó.’’
“Thật sao? Người đó là cường hào à?’’ Nguỵ Tĩnh Hương lấy ra một tờ khăn giấy, nhổ kẹo cao su ra rồi ném vào thùng ra: “Lý Thâm lừa được một đại tiểu thư con nhà giàu để làm chỗ dựa cho mình rồi sao? Chẳng trách mũi muốn hếch lên trời.’’
Cô bạn: “Trước đó không một ai âm thầm nghi ngờ liệu Lý Thâm có thể… À?’’ Cô ta mở to mắt, ánh mắt mờ ám.
Nguỵ Tĩnh Hưởng chế nhạo: “Chẳng phải trên mạng vẫn lưu hành câu nói kia sao? “Dì à, cháu không muốn vất vả nữa đâu.’’ Không lẽ học bá lớp chúng ta cũng giờ trò đàn đúm với con nhà giàu rồi sao?’’
“Nguỵ Tĩnh Hưởng!’’ Trần Ô Hạ không thể nghe thêm được nữa, nói: “Tớ biết cậu ghét Lý Thâm, nhưng cậu cũng bớt nói mấy lời vu khống như thế này đi.’’
“Không phải tớ vu khống.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Ô Hạ: “Tớ đã nghi ngờ từ lâu rồi.’’
Trần Ô Hạ nghiêm mặt: “Cậu có chứng cứ gì không?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguỵ Tĩnh Hưởng bắt chéo chân: “Cậu đã nhìn thấy chiếc đồng hồ kia của Lý Thâm chưa?’’
“Thấy rồi, thì sao?’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng nhíu mày cười một tiếng: “Chắc là cậu không nhận ra có gì khác biệt rồi.’’
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ cảm thấy nó vừa đơn giản vừa xinh đẹp, chắc là khá đắt tiền. Cha mẹ của Lý Thâm đều làm những công việc lương cao, mua một chiếc đồng hồ nổi tiếng cho con trai cũng không có gì kỳ lạ.
Nguỵ Tĩnh Hưởng vuốt cằm, giả vờ làm ra vẻ thần bí khó hiểu: “Chiếc đồng hồ kia không đơn giản chút nào.’’
Trần Ô Hạ hỏi: “Không đơn giản ở đâu?’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng tính tình ngay thẳng, cô không hề thừa nước đục thả câu, nói: “Tớ đã hỏi người anh em tốt của tớ rồi, chiếc đồng hồ kia của Lý Thâm là kiểu được đặt riêng, độc nhất vô nhị, vì nó xứng đôi với một chiếc độc nhất vô nhị khác.’’
Trần Ô Hạ không hiểu: “Cậu có ý gì?’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng giải thích: “Nếu kết hợp và xoay tròn thân đồng hồ cơ học của cậu ta với một chiếc đồng hồ khác lại với nhau thì tốc độ lên dây cót của nó sẽ nhanh hơn rất nhiều so với khi nó lên dây cót một mình.”
Trần Ô Hạ giật mình.
“Những kiểu phối hợp thân đồng hồ lại với nhau này hầu hết đều được các cặp đôi sử dụng. Cho nên giá trị của chiếc đồng kia của Lý Thâm sẽ đắt hơn so với loại bình thường.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng thả chân xuống, nói: “Còn tại sao tớ điều tra cậu ấy kỹ như thế, cũng chỉ vì tò mò mà thôi.’’
“Vậy cậu điều tra được gì rồi?’’
“Nếu đã điều tra được thì tớ sẽ không nghi ngờ mà là chắc chắn rồi.’’
Trần Ô Hạ: “Nói thế chẳng phải cậu không có chứng cứ sao? Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung nữa, tung tin đồn nhảm nhí lại rắc rối!’’
“Xuỵt!’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng là một động tác ra hiệu im lặng, nhìn cánh cửa đang đóng chặt: “Tớ cũng chỉ nói điều này cho những người có thể tin tưởng được mà thôi. Loại người như Tiêu Tịch Viện, tớ sẽ không bao giờ hé ra nửa chữ. Cậu ta à, biết chiếc đồng hồ trên tay Lý Thâm không bình thường, nhưng cũng không biết nó bất thường ở chỗ nào!’’
Chẳng trách lần trước Tiêu Dịch Viện không nói, hoá ra là cậu ấy không biết. Trái tim Trần Ô Hạ hơi rối bời, không muốn nói thêm nữa: “Nguỵ Tĩnh Hưởng, sắp đến giờ rồi.’’
“Biết rồi.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng đi ra ngoài, vừa mới bước được hai bước, cô đã mỉm cười nói: “Trần Ô Hạ, cậu cũng có lúc lớn tiếng với người khác đấy. Vì Lý Thâm sao?’’
Trần Ô Hạ nghiêm túc nói: “Cậu có biết nếu để người khác nghe thấy những lời này của cậu thì sẽ bị đồn ra bao nhiêu kịch bản khác không hả?’’
“Tớ biết mà.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng đưa tay ra, nắm lấy bả vai Trần Ô Hạ, lặng lẽ nói: “Cậu thân thiết với Lý Thâm như thế, hay là cậu trực tiếp hỏi cậu ta đi? Thoả mãn sự tò mò của tớ.’’
Trần Ô Hạ từ chối cho ý kiến, nói: “Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, đi thôi.’’
----
Cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng đến trạng thái, Trần Ô Hạ bị trượt mấy cây gậy trong phần thi.
Lúc Nguỵ Tĩnh Hưởng đưa đến, không hiểu tại sao ngón giữa của Trần Ô Hạ bị lệch một chút, cây gậy trượt khỏi lòng bàn tay cô. Cô luống cuống, vội vàng nhặt lên, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lý Thâm đang chạy đến bên cạnh mình.
Lý Thâm đã đổi lại quần áo màu đen thường ngày của mình. Cậu đang nhìn cô.
Cô vội vàng xoay người chạy đi, nhưng chân trái trẹo một cái, gót chân đau đớn kịch liệt.
Các bạn học cổ vũ vô cùng nhiệt tình: “Cố lên, Trần Ô Hạ.’’
Cố lên, Trần Ô Hạ! Cô cũng tự nói với bản thân mình như thế. Cô suýt chút nữa đã hét lên đau đớn, cố gắng nuốt vào trong, cắn răng, dùng sức vọt về phía trước. Bởi vì quá đau nên tốc độ của cô chậm đi rất nhiều, bị những người khác trên đường chạy khác vượt qua, sau khi cán qua vạch đích, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa, ngồi sụp xuống mặt đất, hai tay ôm lấy chân trái.
Đế giày thể thao giống như bị thủng một lỗ, bàn chân còn đau hơn cả bị chuột rút. Nóng bỏng.
Uỷ viên thể dục đưa đến một bình nước khoáng: “Mệt không?’’
Sức lực cả người của Trần Ô Hạ đã bị rút hết, ngay cả chai nước khoáng cũng không thể vặn nắp được.
Uỷ viên thể dục bật cười: “Để tớ giúp cậu.’’
Cô đang định đưa chai nước cho cậu ta thì lại bị một người khác cầm lấy.
Lý Thâm dễ dàng mở nắp, đưa cho cô.
Trần Ô Hạ vô thức nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ của cậu.
Lý Thâm ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao rồi?’’
Vốn dĩ đang cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn nhưng chỉ một câu nói của cậu đã khiến cô nước mắt lưng trùng.
Lý Thâm cầm chiếc khăn mặt trên tay phủ lên đầu cô.
Cô hiểu rõ ý của cậu. Mặc dù cậu không nói nhưng cô vẫn biết. Cô cầm khăn mặt lau loạn xạ mồ hôi trên mặt, mượn chiếc khăn để che đi nước mắt của mình.
Lý Thâm cởi áo khoác ra rồi đắp lên chân trái của cô, cậu quay đầu nói với uỷ viên thể dục: “Đi gọi nhân viên y tế của trường đến đây.’’
Lúc này uỷ viên thể dục mới phát hiện ra Trần Ô Hạ đang bị thương: