Ô Bạch

Chương 22


trước sau


Cuối tuần, Trần Ô Hạ nói cảm ơn trên Wechat. 
 
Li: ‘’Không cần cảm ơn.’’
 
Bốn chữ đơn giản nhưng lại giết chết cuộc trò chuyện trong ngày. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Ô Hạ nằm trên giường xoay trái xoay phải, lại ngồi dậy gõ chữ. 
 
Tiểu Ô Hạ: “Bình rượu bóp kia của cậu rất hiệu quả, cảm ơn nhiều.’’
 
Li: “Ừ.’’
 
Trần Ô Hạ nhìn một chữ trên màn hình, vắt hết não nghĩ xem còn có thể nói chuyện gì với cậu nữa đây? Mở vòng bạn bè của cậu ra, lại là chủ đề khoa học kỹ thuật. Cô uể oải nằm xuống, dứt khoát lấy “Lý Thâm” làm động lực làm bài tập. 
 
Vừa mở sách bài tập ra, Wechat lại vang lên. 
 
Li: “Tớ đang thiết kế một kế hoạch?’’
 
Tiểu Ô Hạ: “Kế hoạch gì?’’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Li: “RPG*.’’
 
(*RPG là dòng game nhập vai.)
 
Tiểu Ô Hạ: “Đó là gì vậy?’’ 
 
Li: “Dòng game nhập vai độc lập.’’
 
Tiểu Ô Hạ: “Cậu thật giỏi!’’ Trong lúc cô đang sứt đầu mẻ trán vì kỳ thi đại học thì cậu đã có thời gian cho những việc ngoại khoá. 
 
Lý Thâm gọi Wechat đến. 
 
Trần Ô Hạ vội vàng đến trước gương vuốt vuốt lại mái tóc rối bời, phát hiện mình đang mặc áo ngủ thế là lại chạy đi lấy áo khoác, vừa mới mặc xong thì cuộc gọi đã kết thúc. 
 
Trần Ô Hạ: “…’’
 
Cô đi qua đi lại trong phòng hai vòng, lấy hết can đảm gọi video cho cậu. 
 
Bên này, Lý Thâm khẽ ngừng lại trong chốc lát, lúc nãy anh gọi thoại chứ không phải video, nhưng vẫn bắt máy. 
 
Khuôn mặt của cô hiện lên trên màn hình điện thoại của anh. Tóc dài xoã ngang vai, đôi mắt to tròn bên dưới tóc mái ngập nước. Tóc mái của cô quá dày làm phai mờ đi những đường nét trên khuôn mặt. Chỉ cần thay đổi một kiểu tóc khác thì sẽ là một cô gái xinh đẹp. Nhưng đó là chuyện riêng của cô, Lý Thâm không muốn quan tâm.
 
Trần Ô Hạ cười chào hỏi: “Chào, cậu tìm tớ?’’ Còn nhấn mạnh là cậu gọi trước cơ. 
 
“Ừ.’’ Lý Thâm cũng nhận, cậu ngồi trước bàn sách: “Chân của cậu sao rồi.’’
 
“Tốt hơn rồi. Đi đứng hơi khập khiễng nhưng mấy ngày nữa chắc sẽ ổn thôi. Cảm ơn thuốc trị thương của cậu.’’ Cô quan sát căn phòng của cậu. Phong cách của nhà họ Lý vô cùng đơn giản, trên giá sách chất đầy sách. Có lẽ các học bá đều như thế, từ nhỏ Trần Lập Châu cũng rất thích đọc sách bên ngoài. 
 

Lý Thâm: “Ừ.’’
 
Gọi video cũng không thể làm giảm đi cục diện khiến câu chuyện rơi vào bế tắc của hai người. Trần Ô Hạ tiếp tục tìm chủ đề: “Chuyện là, cậu đang làm game à?’’
 
Lý Thâm nhìn tờ giấy ghi chú trên bàn, nói: “Cách thành phẩm còn rất xa. Tớ chỉ vừa mới bắt đầu xây dựng mô hình thế giới quan mà thôi, tớ đang bổ sung vào hệ sinh thái, đến khi đó thế giới mới hoàn chỉnh.’’ Nói xong, cậu lại cầm bút viết gì đó. 
 
“Chẳng trách cậu lại muốn thi vào ngành IT.’’ Càng lúc càng cảm thấy khoảng cách giữa hai người khác nhau một trời một vực. 
 
Lý Thâm hỏi: “Cậu đã suy nghĩ đến chuyện sẽ thi trường gì chưa?’’
 
Trần Ô Hạ chống má nói: “Anh trai tớ đưa ra ý kiến cho tớ.’’
 
“Là ngành gì vậy?’’
 
“Anh trai muốn tớ làm tiếp viên hàng không…’’
 
Lý Thâm vừa viết vừa hỏi: “Bởi vì ngoại hình xinh đẹp à?’’
 
Trần Ô Hạ hơi sủng sốt, khuôn mặt đỏ ửng. Ý của cậu nói này là trong mắt cậu cô thực sự xinh đẹp sao? Cô rất vui vẻ. 
 
Cậu chỉ thuận miệng nói, sự chú ý chủ yếu tập trung trên trang giấy, nói xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu hỏi: “Tại sao anh trai cậu lại muốn cậu làm tiếp viên hàng không?’’
 
“Anh tớ nói, tớ rất thích hợp làm trong ngành dịch vụ.’’ Trần Lập Châu nói cô có một sức kiên nhẫn và chịu đựng mạnh mẽ, đánh không đánh trả, mắng không mắng lại. 
 
“Tiếp viên hàng không thì ngày nào cũng phải cười.’’ Lý Thâm đang nghĩ đến tiếp viên hàng không, thế là lại thêm một thuộc tính hàng không vào kế hoạch trên tờ giấy. 
 
“Ở lớp tớ cũng hay cười mà, giơ tay không đánh người cười, đến cả Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng không tỏ thái độ với tớ.’’
 
“Cậu muốn làm tiếp viên hàng không không?’’
 
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Thực ra cũng không muốn lắm, tiếp viên hàng không phải vượt qua bài kiểm tra tiếng Anh, mà điểm tiếng Anh của tớ thì thấp, nói tiếng Anh cũng không lưu loát.’’
 
“Cậu đã tiến bộ nhiều rồi.’’ Lý Thâm đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên: “Điểm của cậu thấp là vì tốc độ làm bài thi của cậu quá chậm, nhưng cậu là người cẩn thận, một khi đã viết câu trả lời thì sẽ không dễ dàng mắc lỗi. Chỉ cần theo kịp thời gian làm bài thì điểm số sẽ rất cao.’’
 
Trần Ô Hạ cười: “Cảm ơn cậu.’’ Cậu nói chuyện nhàn nhạt lạnh lùng nhưng giọng nói vô cùng êm tai, mấy lời nói ra cũng rất dễ nghe. 
 
Cậu dựa vào ghế tựa, hoàn toàn thả lỏng: “Ngoại trừ tiếng Anh ra thì có nguyên nhân gì khiến cậu không muốn trở thành tiếp viên hàng không nữa?’’
 
“Tớ không thích đi máy bay, tớ không thể vượt qua được áp lực tai.’’ Trần Ô Hạ nhéo lỗ tai. 
 
“Vậy bản thân cậu muốn làm gì?’’
 
“Không thể nói rõ, nhưng cũng nghĩ đến một vài chuyên ngành.’’
 
“Nói tớ nghe xem nào.’’
 
Trần Ô Hạ suy nghĩ một chút: “Mấy kiểu như điều dưỡng, giáo dục mầm non, quản trị du lịch gì đó, chỉ cần là chuyên ngành đòi hỏi sự kiên nhẫn thì tớ có thể làm được.’’
 
“Cậu đã nghĩ mình sẽ học ở đâu chưa?’’ 
 
“Chuyện này thì chưa…’’ Cô cố ý không để ý đến giọng nói trầm thấp của cậu, không nhìn tư thế nhàn nhãn của cậu, càng không chú ý kỹ những ngón tay mảnh khảnh của cậu. 
 
Lý Thâm gõ gõ ngón tay lên tay vịn hai lần, hỏi: “Cuối tuần sau, chân của cậu có thể đi được chưa?’’
 
“Ừ, chắc là ổn rồi.’’ Trần Ô Hạ đang vui mừng vì một chút quan tâm này thì lại nghe thấy cậu nói: “Đúng lúc tớ có một chuyện muốn làm phiền cậu.’’ Ngừng một chút, cậu nói thêm: “Giúp tớ một chuyện nhỏ.’’
 
Trần Ô Hạ liên tục gật đầu: “Cậu dạy kèm cho tớ, lại còn đến thăm bệnh nữa, nếu chuyện nằm trong khả năng, tớ sẽ cố gắng hết sức.’’ Cô chỉ thiếu không nói xông pha vào khói lửa. Kể từ khi quen biết Lý Thâm đến nay, cậu chưa từng cần cô giúp đỡ chuyện gì. 
 
“Cuối tuần sau đi cùng tớ gặp một người.’’ Giọng điệu của Lý Thâm nhàn nhạt, không giống như đang muốn nhờ người ta giúp đỡ chút nào.
 
“Ai vậy?’’
 
“Là người đã gặp ở cửa hàng hải sản nướng trước đó.’’
 
“À được.’’ Trần Ô Hạ đang cân nhắc xem có nên hỏi tại sao lại đi gặp cô ấy không. 
 
Lý Thâm giải thích: “Cô ấy hiểu nhầm, nghĩ rằng chúng ta có quan hệ mờ ám. Thế nên thuận nước đẩy thuyền, cậu giả vờ làm bạn gái của tớ, gặp mắt cô ấy một lần để đối phó là được.’’
 
Trần Ô Hạ cảm thấy giống như đang nghĩ chuyện cổ tích. 
 
“Nếu cô ấy đã nghĩ cậu là gì đó với tớ, vậy thì cứ làm theo suy nghĩ của cô ấy đi.’’ Mỗi lần nhắc đến người kia, cậu đều tỏ ra thiếu kiên nhẫn. 
 
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ đột nghiên nghĩ đến chiếc đồng hồ kia của cậu. 
 
Mỗi lần cảm thấy mầm non trong trái tim mình có thể cao thêm một chút thì lại bị thực tế dẫm lên một bước. Cô nhớ nhung cảm giác của cậu rồi từ từ biến thành một cây táo gai với vị đắng chưa chín và màu xanh mềm mại.
 
----
 
Tối thứ bảy, trời đổ cơn mưa phùn mờ mịt, Trần Ô Hạ đóng cửa sổ lại. 
 
Sáng sớm hôm sau, mưa càng nặng hạt hơn, nước mưa đập vào ô cửa sổ giống như có ai đó đang gõ cửa.
 
Cảnh mưa này cũng giống như lần đầu tiên Trần Ô Hạ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ kia. 
 
Lý Thâm hẹn ở một nhà hàng Tây cách đó không xa. 
 
Nhận được Wechat thông báo cậu bắt đầu ra khỏi nhà, Trần Ô Hạ cố tình đợi mười lăm phút rồi mới cầm ô ra khỏi cửa.
 
Mã Lâm hỏi: “Ô Hạ, bên ngoài trời đang mưa, con muốn đi đâu vậy?’’
 
Trần Ô Hạ: “Bác, con hẹn với bạn lấy sách giáo khoa, con sẽ về ngay thôi.’’
 
Con đường bên ngoài nhà hàng Tây đậu đầy xe, Trần Ô Hạ đi bộ trên vỉa hè. 
 
Mưa gió ập đến, cô quấn chặt lấy chiếc áo khoác dài trên người. Nhìn vào trong nhà hàng thì đúng lúc nhìn thấy Lý Thâm ngồi bên cửa sổ, cô chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện cậu. 
 
Cô lấy hết can đảm đóng ô lại đi vào. 
 
Hôm nay người phụ nữ kia mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, áo khoác màu đen đang đặt ở phần ghế bên cạnh. Một tay cô ấy chống cằm, tay kia bưng tách cà phê, mỉm cười nhìn Trần Ô Hạ đi đến. 
 

Trần Ô Hạ ngồi xuống, thận trọng gật đầu xem như chào hỏi. Trước đó đã nói với Lý Thâm rồi, cuộc hẹn này chủ yếu là cậu nói chuyện, cô cứ hành động theo hoàn cảnh là được. 
 
“Cô tên là Lý Minh Lan.’’ Người phụ nữ kia chớp chớp mắt với Lý Thâm: “Con đã nói cho con bé cô là ai chưa?’’
 
“Tự cô nói là được rồi.’’ Trước mặt Lý Thâm là một tách cà phê đen, không thêm sữa.
 
Lý Minh Lan nhìn Trần Ô Hạ: “Cô là…’’ Một tiếng này của cô kéo dài dằng dặc: “Là… Em gái của ba nó.’’
 
Lý Thâm không có cảm xúc gì.
 
“Hoá ra là cô…’’ Trần Ô Hạ cười: “Chào cô Lý ạ.’’ Chuyện này coi như giải quyết xong những tưởng tượng quá đà của Nguỵ Tĩnh Hưởng.
 
Lý Minh Lan nhấp một ngụm cà phê: “Ừ, theo thân phận là cô. Cháu là Trần Ô Hạ?’’
 
“Vâng.’’ Trần Ô Hạ ngây ngô phát hiện nửa khuôn mặt dưới của Lý Minh Lan rất giống Lý Thâm. 
 
“Một thời gian nữa cô sẽ ra nước ngoài, điều cô lo lắng nhất là tiểu tử này.’’ Lý Minh Lan nói: “Nó có tâm sự gì cũng thích giấu trong lòng. Mong cháu sau này quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn.’’
 
Trần Ô Hạ nghiêng mắt nhìn Lý Thâm một cái. 
 
Nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của cô, cậu nói: “Được rồi, cô đã gặp người rồi, con rất khoẻ mạnh, cô cứ yên tâm ra nước ngoài đi thôi.’’
 
“Cô chỉ mới uống được một hớp cà phê của con mà đã muốn đuổi cô đi rồi sao?’’ Lý Minh Lan vội vàng uống thêm một hớp nữa.
 
Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa vừa đến mưa to. Nhân lúc mưa còn nhỏ, nếu đã nói xong những gì cần nói rồi thì đi đi.’’
 
Lời nói của cậu không mang theo

chút tình cảm nào nhưng Trần Ô Hạ biết cậu chịu ngồi đây gặp mặt thì chính tỏ ý nghĩa của Lý Minh Lan đối với cậu không giống người thường rồi.
 
Lý Minh Lan hỏi Trần Ô Hạ: “Cháu thực sự chịu được tính cách này của nó à?’’
 
Trần Ô Hạ lập tức liếc nhìn Lý Thâm một cái. 
 
Cậu lạnh lùng nhìn Lý Minh Lan. 
 
Trần Ô Hạ: “Cũng được.’’ Dù sao bọn họ cũng không phải là người yêu thực sự. 
 
Lý Minh Lan cười đến mức thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra: “Đúng vậy, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tiểu Ô Hạ, sau này cháu muốn học đại học ở đâu?’’
 
Trần Ô Hạ thành thật trả lời: “Có lẽ là ở thành phố này ạ.’’
 
Hai hàng lông mày của Lý Minh Lan rậm dày và thanh tú, lúc nhếch lên giống hệt như một cây bút lông: “Chẳng phải Lý Thâm muốn đi đến miền Bắc sao?’’
 
“Vâng.’’ Lý Thâm đáp. 
 
Lý Minh Lan: “Hay là con cũng học ở đây đi? Chạy xa như thế làm gì, về nhà cũng không tiện nữa.’’
 
Lý Thâm: “Con đã quyết định rồi.’’
 
Lý Minh Lan nhún vai nói: “Được rồi, cô không quản được nhiều như thế, cô sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.’’
 
Mưa càng lúc càng lớn, mấy người đi đường bên ngoài sôi nổi đứng dưới mái hiên bên ngoài cửa kính để tránh mưa, ngăn cản tầm mắt nhìn ra bên ngoài của Lý Thâm. 
 
Lý Minh Lan lại hỏi chuyện của Trần Ô Hạ. 
 
Trần Ô Hạ cân nhắc trả lời, nếu có liên quan đến Lý Thâm thì sẽ cố gắng né tránh. Cô đứng ngồi không yên. 
 
Bình thường Lý Thâm cũng ít nói kiệm lời, nhưng hôm nay cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Lý Thâm đang rất không vui. 
 
Mặc dù Lý Minh Lan đang cười nhưng phía sau nụ cười ấy lại mang theo chút buồn phiền của biệt ly.
 
Lý Thâm và Lý Minh Lan một người hỏi một người đáp, vừa khách sáo vừa cứng nhắc, có điều gì đó ẩn chứa một điều gì đó. 
 
Trần Ô Hạ dứt khoát không nghe, nước đổ đầu vịt. 
 
Cuối cùng cũng đến lúc Lý Minh Lan phải đi. “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.’’ Cô nhìn đồng hồ trên tay: “Chiều nay cô còn có việc.’’
 
Chiếc đồng hồ kia của Lý Minh Lan phức tạp và sang trọng, khác với đồng hồ của Lý Thâm. Trần Ô Hạ yên tâm. 
 
Lý Minh Lan vẫy vẫy tay với người phục vụ: “Tính tiền.’’
 
Người phục vụ đi đến. 
 
“Quẹt thẻ.’’ Lý Minh Lan đưa một tấm thẻ đen nhánh. 
 
Người phục vụ khẽ cúi người xuống: “Xin lỗi, hôm nay vì hệ thống gặp trục trặc nên chỉ có thể đến quầy thu ngân quẹt thẻ.’’
 
Lý Minh Lan đứng dậy, đang định cất bước ra ngoài thì quay đầu nhìn thoáng qua Lý Thâm: “Cô sắp đi rồi, con không muốn tiễn cô sao?’’
 
Lý Thâm ngồi bên cửa sổ. 
 
Trần Ô Hạ ngồi bên cạnh lối đi đứng dậy nhường đường cho cậu. 
 
Cậu khựng lại mấy giây rồi mới đi theo đến quầy thu ngân, sau đó đưa Lý Minh Lan đến cửa nhà hàng Tây. 
 
Trần Ô Hạ thở dài một hơi. Buổi gặp mặt lần này hoàn toàn khác với cửa hàng nướng hải sản hôm đó, cảm xúc của Lý Minh Lan hơi bất ổn, không còn vui vẻ như ngày mặc váy đỏ kia. 
 
Lý Thâm cũng im lặng lạ thường, cho dù mở miệng nói chuyện thì giọng điệu cũng có chút kỳ lạ. 
 
Trần Ô Hạ lại thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. 
 
Lý Minh Lan ôm lấy Lý Thâm.
 
Hai tay cậu đút vào túi, không đáp lại cũng không từ chối. 
 
Lý Minh Lan nói gì đó bên tai cậu. 
 
Lý Thâm khẽ gật đầu. 
 
Lý Minh Lan mỉm cười buông tay. 
 

Trần Ô Hạ vội vàng quay đầu lại. Càng ngày cô càng cảm thấy giữa mình và Lý Thâm có quá nhiều khoảng cách, không chỉ là ở điểm số. Cô biết thành tích học tập của Lý Thâm rất tốt, tính tình buồn chán, cũng không phải là người xấu. 
 
Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì thực sự không còn gì nữa. 
 
----
 
Lý Minh Lan bắt xe taxi rời đi. 
 
Lúc này Lý Thâm mới chính thức nhìn vào thực đơn, lúc nói chuyện cũng bình thản giống như thường: “Cậu muốn ăn gì?’’
 
“Cậu mời không?’’ Tiền tiêu vặt tháng này của Trần Ô Hạ đã hết sạch, và câu hỏi ai là người trả tiền được ưu tiên hàng đầu. 
 
Ánh mắt của cậu chuyển từ thực đơn sang khuôn mặt cô, lẳng lặng nhìn cô mấy giây. Hôm nay phụ kiện tóc của cô chỉ là quả bóng nhỏ bình thường. 
 
Cô mở to nhìn, hơi mất tự nhiên hất hất tóc: “Tớ không mang tiền.’’ Hơn nữa tiền trong ví điện tử cũng không còn dư bao nhiêu. 
 
“Tớ mời.’’ Lý Thâm thu hồi ánh mắt. 
 
Trần Ô Hạ liếc nhìn giá cả trên thực đơn, trong lòng lạnh lẽo: “Tớ không đói.’’
 
“Không cần phải tiết kiệm tiền cho tớ đâu.’’ Lý Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Tớ mời, chỉ một lần này thôi, lần sau không có nữa đâu. Qua cái thôn này sẽ không có cửa hàng kia nữa.’’
 
Thế là Trần Ô Hạ ngẩng đầu nhìn lên: “Vậy thì cho tớ một suất cơm chiên đi.’’
 
Không phải so đo chuyện ai trả tiền mà ý nghĩa của việc Lý Thâm mời khách còn lớn hơn cả giá tiền trên thực đơn. Cô biết sau này giữa cô và cậu chắc chắn sẽ không có kết quả gì. Chưa nói đến kết quả, có lẽ ngay cả chuyện bắt đầu cũng không thể được, cô chỉ là một trong những bạn cùng lớp của cậu mà thôi. Nhưng Lý Thâm sẽ để lại một quãng thời gian khó có thể phai mờ trong tuổi thanh xuân của cô. Những gì cô đang làm bây giờ chỉ là tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn, sau này nhớ lại, bên trong nỗi buồn vô cớ cũng có chút ngọt ngào. 
 
“Hôm nay cảm ơn cậu.’’ Lý Thâm thả lỏng tâm trạng: “Lý Minh Lan là một người thích yêu sớm, tớ kéo cậu đến để thỏa mãn sự kỳ lạ của cô ấy.’’
 
Trần Ô Hạ ngạc nhiên: “Cậu nói cô ấy yêu sớm sao?’’
 
“Cô ấy đã qua độ tuổi yêu sớm rồi.’’
 
“Mặc dù cô ấy là cô của cậu, nhưng cũng chẳng lớn hơn chúng ta là mấy mà?’’
 
Lý Thâm kỳ quái nhìn Trần Ô Hạ: “Cô ấy trẻ như thế sao?’’
 
“Đúng thế, rất có cảm giác của một người thiếu nữ.’’
 
“Cô ấy đã là người của xã hội từ lâu rồi.’’
 
Trần Ô Hạ giật mình: “Thực sự không nhận ra.’’
 
“Cô ấy nói để tóc ngắn sẽ trẻ hơn nên mới cắt kiểu tóc mới.’’ Lý Thâm nói: “Lại giả vờ nai tơ, ở độ tuổi này của chúng ta chưa có nét thăng trầm của năm tháng.’’
 
Cách ăn mặc trang điểm của Lý Minh Lan cực kỳ trẻ trung, ngoại hình lại xinh đẹp, Trần Ô Hạ không hề bới móc kỹ dấu vết năm tháng để lại trên khuôn mặt Lý Minh Lan. Cô nói: “Tớ không biết cậu còn có một người cô đấy.’’
 
“Ừ.’’ Một tiếng này của Lý Thâm bị tiếng mưa rơi lấn át. Cậu nói: “Cậu gọi món đi.’’
 
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Cậu mời khách, cậu chọn đi.’’
 
“Được.’’ Lý Thâm chọn một vài món. 
 
Trần Ô Hạ khẽ hỏi: “Cô của cậu… Khuyến khích cậu yêu sớm à?’’
 
“Cứ xem là thế đi.’’ Cậu lập lờ nước đôi.
 
“Thành tích của cậu tốt như thế, cho dù làm chuyện gì thì phụ huynh cũng không phải đối đúng không?’’
 
Lý Thâm lại nói: “Không, ba mẹ tớ kịch liệt phản đối chuyện yêu sớm. Cho nên Lý Minh Lan mới không hẹn chúng ta gặp nhau ở nhà.’’
 
“Vậy thì… Liệu cô ấy có mách chuyện chúng ta giả vờ làm người yêu cho ba mẹ cậu không?’’
 
“Không đâu, nếu cô ấy nói thì sẽ bị mắng.’’
 
Trần Ô Hạ nhấp hai hớp cà phê. 
 
Lý Thâm nhìn cảnh mưa bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Con người ở độ tuổi này, không đủ tầm nhìn cũng không đủ kinh nghiệm, dễ dàng sinh ra cảm giác ham muốn hư vô mờ ảo và hành động bồng bột. Đời người còn dài lắm, năm này qua năm khác, tất cả mọi người rồi sẽ thay đổi, yêu đương và hôn nhân là hai chuyện khác nhau.’’
 
“Đúng vậy.’’ Trần Ô Hạ tiếp thu. Cô không biết có phải Lý Thâm đang ám chỉ chuyện cô đưa thư tình giúp người ta hay không. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Trần Ô Hạ cảm thấy xấu hổ, suốt cả ngày hôm nay cô lo lắng nóng ruột nóng gan cho mầm non trong trái tim mình, nhưng có lẽ một chút tâm tư nhỏ này của cô lại trở thành hoang đường và buồn cười trong mắt Lý Thâm. 
 
Tối hôm đó, Trần Ô Hạ mơ một giấc mơ. 
 
Trong mơ là một bông hoa khoe sắc nở rộ trong ngôi nhà kính, Lý Thâm đi đến từ trong cơn mưa xối xả, giơ chân đạp tung cánh cửa nhà kính, sau đó cậu không cần làm bất cứ chuyện gì cả thì mưa gió dữ dội cũng đã phá nát đóa hoa của người thiếu nữ thành từng mảnh nhỏ. 
 
Trần Ô Hạ của sau này thích nhất là học kỳ cuối của năm lớp mười hai, lúc đó cô và Lý Thâm, giả giả thật thật, thật thật giả giả, không nói rõ được cũng không diễn tả được. 
 
Cô và cậu đã từng tốt đẹp như thế. 
 
Đã từng. 



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện