Cuối tuần, Trần Ô Hạ nói cảm ơn trên Wechat.
Li: ‘’Không cần cảm ơn.’’
Bốn chữ đơn giản nhưng lại giết chết cuộc trò chuyện trong ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ nằm trên giường xoay trái xoay phải, lại ngồi dậy gõ chữ.
Tiểu Ô Hạ: “Bình rượu bóp kia của cậu rất hiệu quả, cảm ơn nhiều.’’
Li: “Ừ.’’
Trần Ô Hạ nhìn một chữ trên màn hình, vắt hết não nghĩ xem còn có thể nói chuyện gì với cậu nữa đây? Mở vòng bạn bè của cậu ra, lại là chủ đề khoa học kỹ thuật. Cô uể oải nằm xuống, dứt khoát lấy “Lý Thâm” làm động lực làm bài tập.
Vừa mở sách bài tập ra, Wechat lại vang lên.
Li: “Tớ đang thiết kế một kế hoạch?’’
Tiểu Ô Hạ: “Kế hoạch gì?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Li: “RPG*.’’
(*RPG là dòng game nhập vai.)
Tiểu Ô Hạ: “Đó là gì vậy?’’
Li: “Dòng game nhập vai độc lập.’’
Tiểu Ô Hạ: “Cậu thật giỏi!’’ Trong lúc cô đang sứt đầu mẻ trán vì kỳ thi đại học thì cậu đã có thời gian cho những việc ngoại khoá.
Lý Thâm gọi Wechat đến.
Trần Ô Hạ vội vàng đến trước gương vuốt vuốt lại mái tóc rối bời, phát hiện mình đang mặc áo ngủ thế là lại chạy đi lấy áo khoác, vừa mới mặc xong thì cuộc gọi đã kết thúc.
Trần Ô Hạ: “…’’
Cô đi qua đi lại trong phòng hai vòng, lấy hết can đảm gọi video cho cậu.
Bên này, Lý Thâm khẽ ngừng lại trong chốc lát, lúc nãy anh gọi thoại chứ không phải video, nhưng vẫn bắt máy.
Khuôn mặt của cô hiện lên trên màn hình điện thoại của anh. Tóc dài xoã ngang vai, đôi mắt to tròn bên dưới tóc mái ngập nước. Tóc mái của cô quá dày làm phai mờ đi những đường nét trên khuôn mặt. Chỉ cần thay đổi một kiểu tóc khác thì sẽ là một cô gái xinh đẹp. Nhưng đó là chuyện riêng của cô, Lý Thâm không muốn quan tâm.
Trần Ô Hạ cười chào hỏi: “Chào, cậu tìm tớ?’’ Còn nhấn mạnh là cậu gọi trước cơ.
“Ừ.’’ Lý Thâm cũng nhận, cậu ngồi trước bàn sách: “Chân của cậu sao rồi.’’
“Tốt hơn rồi. Đi đứng hơi khập khiễng nhưng mấy ngày nữa chắc sẽ ổn thôi. Cảm ơn thuốc trị thương của cậu.’’ Cô quan sát căn phòng của cậu. Phong cách của nhà họ Lý vô cùng đơn giản, trên giá sách chất đầy sách. Có lẽ các học bá đều như thế, từ nhỏ Trần Lập Châu cũng rất thích đọc sách bên ngoài.
Lý Thâm: “Ừ.’’
Gọi video cũng không thể làm giảm đi cục diện khiến câu chuyện rơi vào bế tắc của hai người. Trần Ô Hạ tiếp tục tìm chủ đề: “Chuyện là, cậu đang làm game à?’’
Lý Thâm nhìn tờ giấy ghi chú trên bàn, nói: “Cách thành phẩm còn rất xa. Tớ chỉ vừa mới bắt đầu xây dựng mô hình thế giới quan mà thôi, tớ đang bổ sung vào hệ sinh thái, đến khi đó thế giới mới hoàn chỉnh.’’ Nói xong, cậu lại cầm bút viết gì đó.
“Chẳng trách cậu lại muốn thi vào ngành IT.’’ Càng lúc càng cảm thấy khoảng cách giữa hai người khác nhau một trời một vực.
Lý Thâm hỏi: “Cậu đã suy nghĩ đến chuyện sẽ thi trường gì chưa?’’
Trần Ô Hạ chống má nói: “Anh trai tớ đưa ra ý kiến cho tớ.’’
“Là ngành gì vậy?’’
“Anh trai muốn tớ làm tiếp viên hàng không…’’
Lý Thâm vừa viết vừa hỏi: “Bởi vì ngoại hình xinh đẹp à?’’
Trần Ô Hạ hơi sủng sốt, khuôn mặt đỏ ửng. Ý của cậu nói này là trong mắt cậu cô thực sự xinh đẹp sao? Cô rất vui vẻ.
Cậu chỉ thuận miệng nói, sự chú ý chủ yếu tập trung trên trang giấy, nói xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu hỏi: “Tại sao anh trai cậu lại muốn cậu làm tiếp viên hàng không?’’
“Anh tớ nói, tớ rất thích hợp làm trong ngành dịch vụ.’’ Trần Lập Châu nói cô có một sức kiên nhẫn và chịu đựng mạnh mẽ, đánh không đánh trả, mắng không mắng lại.
“Tiếp viên hàng không thì ngày nào cũng phải cười.’’ Lý Thâm đang nghĩ đến tiếp viên hàng không, thế là lại thêm một thuộc tính hàng không vào kế hoạch trên tờ giấy.
“Ở lớp tớ cũng hay cười mà, giơ tay không đánh người cười, đến cả Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng không tỏ thái độ với tớ.’’
“Cậu muốn làm tiếp viên hàng không không?’’
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Thực ra cũng không muốn lắm, tiếp viên hàng không phải vượt qua bài kiểm tra tiếng Anh, mà điểm tiếng Anh của tớ thì thấp, nói tiếng Anh cũng không lưu loát.’’
“Cậu đã tiến bộ nhiều rồi.’’ Lý Thâm đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên: “Điểm của cậu thấp là vì tốc độ làm bài thi của cậu quá chậm, nhưng cậu là người cẩn thận, một khi đã viết câu trả lời thì sẽ không dễ dàng mắc lỗi. Chỉ cần theo kịp thời gian làm bài thì điểm số sẽ rất cao.’’
Trần Ô Hạ cười: “Cảm ơn cậu.’’ Cậu nói chuyện nhàn nhạt lạnh lùng nhưng giọng nói vô cùng êm tai, mấy lời nói ra cũng rất dễ nghe.
Cậu dựa vào ghế tựa, hoàn toàn thả lỏng: “Ngoại trừ tiếng Anh ra thì có nguyên nhân gì khiến cậu không muốn trở thành tiếp viên hàng không nữa?’’
“Tớ không thích đi máy bay, tớ không thể vượt qua được áp lực tai.’’ Trần Ô Hạ nhéo lỗ tai.
“Vậy bản thân cậu muốn làm gì?’’
“Không thể nói rõ, nhưng cũng nghĩ đến một vài chuyên ngành.’’
“Nói tớ nghe xem nào.’’
Trần Ô Hạ suy nghĩ một chút: “Mấy kiểu như điều dưỡng, giáo dục mầm non, quản trị du lịch gì đó, chỉ cần là chuyên ngành đòi hỏi sự kiên nhẫn thì tớ có thể làm được.’’
“Cậu đã nghĩ mình sẽ học ở đâu chưa?’’
“Chuyện này thì chưa…’’ Cô cố ý không để ý đến giọng nói trầm thấp của cậu, không nhìn tư thế nhàn nhãn của cậu, càng không chú ý kỹ những ngón tay mảnh khảnh của cậu.
Lý Thâm gõ gõ ngón tay lên tay vịn hai lần, hỏi: “Cuối tuần sau, chân của cậu có thể đi được chưa?’’
“Ừ, chắc là ổn rồi.’’ Trần Ô Hạ đang vui mừng vì một chút quan tâm này thì lại nghe thấy cậu nói: “Đúng lúc tớ có một chuyện muốn làm phiền cậu.’’ Ngừng một chút, cậu nói thêm: “Giúp tớ một chuyện nhỏ.’’
Trần Ô Hạ liên tục gật đầu: “Cậu dạy kèm cho tớ, lại còn đến thăm bệnh nữa, nếu chuyện nằm trong khả năng, tớ sẽ cố gắng hết sức.’’ Cô chỉ thiếu không nói xông pha vào khói lửa. Kể từ khi quen biết Lý Thâm đến nay, cậu chưa từng cần cô giúp đỡ chuyện gì.
“Cuối tuần sau đi cùng tớ gặp một người.’’ Giọng điệu của Lý Thâm nhàn nhạt, không giống như đang muốn nhờ người ta giúp đỡ chút nào.
“Ai vậy?’’
“Là người đã gặp ở cửa hàng hải sản nướng trước đó.’’
“À được.’’ Trần Ô Hạ đang cân nhắc xem có nên hỏi tại sao lại đi gặp cô ấy không.
Lý Thâm giải thích: “Cô ấy hiểu nhầm, nghĩ rằng chúng ta có quan hệ mờ ám. Thế nên thuận nước đẩy thuyền, cậu giả vờ làm bạn gái của tớ, gặp mắt cô ấy một lần để đối phó là được.’’
Trần Ô Hạ cảm thấy giống như đang nghĩ chuyện cổ tích.
“Nếu cô ấy đã nghĩ cậu là gì đó với tớ, vậy thì cứ làm theo suy nghĩ của cô ấy đi.’’ Mỗi lần nhắc đến người kia, cậu đều tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ đột nghiên nghĩ đến chiếc đồng hồ kia của cậu.
Mỗi lần cảm thấy mầm non trong trái tim mình có thể cao thêm một chút thì lại bị thực tế dẫm lên một bước. Cô nhớ nhung cảm giác của cậu rồi từ từ biến thành một cây táo gai với vị đắng chưa chín và màu xanh mềm mại.
----
Tối thứ bảy, trời đổ cơn mưa phùn mờ mịt, Trần Ô Hạ đóng cửa sổ lại.
Sáng sớm hôm sau, mưa càng nặng hạt hơn, nước mưa đập vào ô cửa sổ giống như có ai đó đang gõ cửa.
Cảnh mưa này cũng giống như lần đầu tiên Trần Ô Hạ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ kia.
Lý Thâm hẹn ở một nhà hàng Tây cách đó không xa.
Nhận được Wechat thông báo cậu bắt đầu ra khỏi nhà, Trần Ô Hạ cố tình đợi mười lăm phút rồi mới cầm ô ra khỏi cửa.
Mã Lâm hỏi: “Ô Hạ, bên ngoài trời đang mưa, con muốn đi đâu vậy?’’
Trần Ô Hạ: “Bác, con hẹn với bạn lấy sách giáo khoa, con sẽ về ngay thôi.’’
Con đường bên ngoài nhà hàng Tây đậu đầy xe, Trần Ô Hạ đi bộ trên vỉa hè.
Mưa gió ập đến, cô quấn chặt lấy chiếc áo khoác dài trên người. Nhìn vào trong nhà hàng thì đúng lúc nhìn thấy Lý Thâm ngồi bên cửa sổ, cô chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện cậu.
Cô lấy hết can đảm đóng ô lại đi vào.
Hôm nay người phụ nữ kia mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, áo khoác màu đen đang đặt ở phần ghế bên cạnh. Một tay cô ấy chống cằm, tay kia bưng tách cà phê, mỉm cười nhìn Trần Ô Hạ đi đến.
Trần Ô Hạ ngồi xuống, thận trọng gật đầu xem như chào hỏi. Trước đó đã nói với Lý Thâm rồi, cuộc hẹn này chủ yếu là cậu nói chuyện, cô cứ hành động theo hoàn cảnh là được.
“Cô tên là Lý Minh Lan.’’ Người phụ nữ kia chớp chớp mắt với Lý Thâm: “Con đã nói cho con bé cô là ai chưa?’’
“Tự cô nói là được rồi.’’ Trước mặt Lý Thâm là một tách cà phê đen, không thêm sữa.
Lý Minh Lan nhìn Trần Ô Hạ: “Cô là…’’ Một tiếng này của cô kéo dài dằng dặc: “Là… Em gái của ba nó.’’
Lý Thâm không có cảm xúc gì.
“Hoá ra là cô…’’ Trần Ô Hạ cười: “Chào cô Lý ạ.’’ Chuyện này coi như giải quyết xong những tưởng tượng quá đà của Nguỵ Tĩnh Hưởng.
Lý Minh Lan nhấp một ngụm cà phê: “Ừ, theo thân phận là cô. Cháu là Trần Ô Hạ?’’
“Vâng.’’ Trần Ô Hạ ngây ngô phát hiện nửa khuôn mặt dưới của Lý Minh Lan rất giống Lý Thâm.
“Một thời gian nữa cô sẽ ra nước ngoài, điều cô lo lắng nhất là tiểu tử này.’’ Lý Minh Lan nói: “Nó có tâm sự gì cũng thích giấu trong lòng. Mong cháu sau này quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn.’’
Trần Ô Hạ nghiêng mắt nhìn Lý Thâm một cái.
Nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của cô, cậu nói: “Được rồi, cô đã gặp người rồi, con rất khoẻ mạnh, cô cứ yên tâm ra nước ngoài đi thôi.’’
“Cô chỉ mới uống được một hớp cà phê của con mà đã muốn đuổi cô đi rồi sao?’’ Lý Minh Lan vội vàng uống thêm một hớp nữa.
Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa vừa đến mưa to. Nhân lúc mưa còn nhỏ, nếu đã nói xong những gì cần nói rồi thì đi đi.’’
Lời nói của cậu không mang theo