Mỗi lần Lý Thâm gặp Lý Minh Lan thì trời thường đổ mưa, cho dù không phải ngày mưa thì bầu trời cũng xám xịt giống hệt như một bức tường xi măng vậy.
Nghe nói ngày cậu chào đời cũng là một ngày mưa. Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Cậu đã kiểm tra thời tiết ngày sinh nhật của mình, trời chuyển từ nhiều mấy sang trong xanh.
Cậu và Trần Ô Hạ cùng rời khỏi nhà hàng Tây.
Trời mưa to, mỗi người cầm một chiếc ô, cả hai đều không nói một lời. Cậu đi trước, cô đi ở phía sau, hai người đi vào tiểu khu.
Chủ cửa hàng tạp hoá đã cất bộ bàn ghế trước cửa vào trong một góc của cửa hàng. Mấy người hàng xóm về hưu vốn rất rảnh rỗi, cho dù mưa to gió lớn như thế nào đi chăng nữa cũng thích ngồi đây tán gẫu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng xóm A bưng một chén trà nóng lên, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng lưng của Lý Thâm và Trần Ô Hạ, nói: “Gen của nhà họ Trần và nhà họ Lý thật tốt, mấy đứa nhỏ lớn lên đều trở thành trai xinh gái đẹp cả.’’
Chủ tiệm tạp hoá đun một bình nước sôi: “Xét về tính cách thì Trần Lập Châu là đứa tốt nhất, hướng ngoại vui vẻ, còn Lý Thâm và Trần Ô Hạ lại quá trầm tĩnh, nhất là khi hai đứa nó đứng bên cạnh nhau, chờ nửa ngày cũng không thấy ai mở miệng nói chuyện cả.’’
Hàng xóm B: “Chẳng phải là bạn học cùng lớp à, sao lại giống như người xa lạ thế?’’
Hàng xóm A: “Không phải người xa lạ đâu, không thấy hai đứa vừa mới đi cùng nhau à. Mấy đứa trẻ con ở tuổi dậy thì này không cùng suy nghĩ với chúng ta đâu.’’
“Năm nay khu nhà này có hai học sinh thi đại học, chưa gì đã nhìn thấy Lý Thâm bước một chân vào cánh cổng đại học rồi.’’ Chủ tiệm tạp hoá đang pha trà, nhìn bóng lưng thiếu nam thiếu nữ, nói: “Có lẽ sang năm ở đây lại có một thủ khoa đại học khác.’’
Lý Thâm và Trần Ô Hạ gấp ô trước cửa.
Cậu mở cửa lớn ra, để cô vào trước.
Trần Ô Hạ giũ giũ nước mưa trên ô rồi đi vào.
Cậu đi theo sau.
Cửa lớn đóng lại.
Đến trước cửa nhà họ Lý, Trần Ô Hạ mới mở miệng: “Tớ đi lên nhà đây.’’
“Ừ.’’
Lý Thâm mở cửa.
Lý Húc Bân đang từ phòng bếp đi ra: “Về rồi à, đi đâu thế?’’
“Đi ăn cơm với bạn học ạ.’’ Lý Thâm đi ra treo ô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Húc Bân chỉ về phía sau: “Mẹ con cũng vừa mới về đấy.’’
Vu Ly gõ gõ cửa phòng bếp: “Thâm Tử, về đúng lúc lắm, trưa nay có hai đĩa ốc đồng đấy.’’
“Của nhà ai vậy ạ?’’ Lý Thâm ngồi xuống.’’
“Một đồng nghiệp ở cơ quan của mẹ, sáng hôm nay cô ấy đi họp phụ huynh, buổi trưa rủ mẹ cùng đi ăn trưa và nghe cô ấy kể chuyện.’’ Vu Ly bưng một đĩa ốc lên, nói: “Đồng chí Lý, còn một đĩa nữa, anh xuống bếp bưng đi.’’
Vu Ly nói tiếp: “Con gái cô ấy, điểm năm lớp mười một lọt vào top 50 của khoá nhưng lên mười hai lại thụt lùi đến hơn hai trăm. Đồng nghiệp của mẹ phải đi họp phụ huynh sớm.’’
Lý Húc Bân hỏi: “Ai thế?’’
Vu Ly: “Chị Hồng?’’
Lý Húc Bân đặt đĩa ốc xuống rồi từ từ xắn tay áo lên: “Là người đã sắp xếp cho con mình học thêm trong suốt kỳ nghỉ hè kia à?’’
Vu Ly gật đầu: “Đúng thế, chủ nhiệm lớp nói đứa nhỏ bị một bạn nam trong lớp kéo xuống, toàn bộ tiền đầu tư cho việc dạy thêm đều mất trắng.’’
Lý Thâm không nói gì, cầm một con ốc lên.
Thịt ốc đầy đặn, thơm mùi rau tía tô.
Vu Ly cũng ngồi xuống: “Người con trai kia là sinh viên thể thao, mồm miệng ba hoa chích choè, một cô gái đơn thuần làm sao có thể chống đỡ được? Giờ tự học buổi tối hai đứa nó không lên lớp mà đi dạo xung quanh sân trường, đi dạo một hồi thì xảy ra chuyện. Tuần trước chị Hồng còn khen con gái của mình trước mặt em, hôm nay xảy ra chuyện như thế, tâm trạng chị ấy hoàn toàn suy sụp. Số ốc này là chị ấy mời.’’
“Mấy đứa trẻ từ mười bốn đến mười tám tuổi, cha mẹ không thể bỏ bê được, một chút sai lầm nhỏ nhặt cũng có thể gây nên hoạ lớn.’’ Lý Húc Bân cảm khái một câu: “Chẳng phải nhà họ Lý của chúng ta đã có một Lý Minh Lan phản nghịch rồi sao? Yêu sớm lầm lỡ cả đời.’’
Vu Ly múc ốc cho Lý Thâm: “Thâm Tử, ăn ốc đi con.’’
Lý Húc Bân chợt nhớ đến chuyện gì đó: “Mấy ngày nay Lý Minh Lan đến đây không?’’
“Chỉ gửi quà đến thôi cứ không thấy người.’’ Vu Ly nói: “Em ấy nói muốn ra nước ngoài.’’
“Đã lớn thế rồi mà vẫn chưa trưởng thành được.’’
“Em ấy vừa đến đã bị người anh trai là anh cằn nhằn, chẳng trách em ấy không thích về nhà.’’
“Nhưng nó không khiến người khác bớt lo chút nào.’’ Lý Húc Bân không muốn nói đến Lý Minh Lan nữa, hỏi Lý Thâm: “À phải rồi, trước kia con không thích tự học buổi tối, sao năm nay tối nào cũng ở trường vậy?’’
Lý Thâm lấy thịt ốc ra: “Lên lớp mười hai, cô giáo quy định bắt buộc phải tự học buổi tối.’’
Lý Húc Bân: “Lớp mười hai là một năm học vô cùng quan trọng, ba tin con cũng biết điều đó. Trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến sự kỳ vọng của những người làm cha làm mẹ.’’
Lý Thâm gật đầu: “Vâng.’’
Lý Húc Bân hỏi: “Lúc nãy con nói chuyện với ai ngoài cửa vậy?’’
“Bạn cùng lớp.’’
“Là Trần Ô Hạ ở tầng trên à?’’ Lý Húc Bân hỏi: “Tình cờ gặp nhau sao?’’
Lý Thâm mặc không đổi sắc: “Vâng.’’
Bầu không khí giữa hai ba con hơi kỳ quái. Vu Ly mỉm cười: “Hôm nay chị Hồng còn hỏi em, có một người con xuất sắc như thế em có lo lắng gì hay không? Thực ra cũng không phải hoàn toàn không lo lắng, nhưng em tin Thâm Tử là người có chừng mực.’’
Lý Húc Bân nhìn chằm chằm vào Lý Thâm: “Thành tích của Trần Ô Hạ như thế nào?’’
Lý Thâm hờ hững trả lời: “Bình thường ạ.’’
“Trần Ô Hạ nhát gan, hoàn toàn khác với tính cách của Trần Lập Châu. Lần trước ăn cơm em thấy nó không hề ngẩng đầu nhìn lên.’’ Vu Ly nói: “Nhưng mà nhà họ Trần nói đứa nhỏ này rất ngoan, em thấy cũng ngoan ngoãn, không giống mấy cô bé học sinh cấp hai suốt ngày quấn lấy Thâm Tử nhà mình kia.’’
Lý Húc Bân vỗ vỗ bả vai Lý Thâm: “Ba tin tưởng con.’’
“Vâng.’’ Lý Thâm ăn mấy con ốc rồi nói: “Ba, mẹ con về phòng trước.’’
Sở dĩ Lý Minh Lan bỏ học cấp ba là vì yêu sớm một người thiếu niên, từ đó cô ấy trở thành tấm gương giáo dục con cái những mặt trái của nhà họ Lý.
Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, Lý Thâm sẽ nhớ đến kết cục ẩm đạm tứ cố vô thân năm đó của cô ấy.
Lý Thâm nói với Trần Ô Hạ, đồng thời cũng nói với bản thân mình rằng phải nên kiềm chế.
Lý Thâm của sau này thường nhớ đến học kỳ hai của năm lớp mười hai. Nếu như cậu thực sự kiềm chế trái