Ngoài cửa im lặng không nói một lời.
Bầu không khí như ngưng lại.
Trần Ô Hạ kéo góc chăn lên che mặt lại, che giấu sự mất kiểm soát trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thử nghĩ, nếu như cô bị đuổi học trước kỳ thi đại học, vào thời điểm mất hết hy vọng, chắc chắn cô sẽ còn cực đoan hơn cả Lý Thâm.
Một lúc lâu sau, cô đưa tay lên che mắt, lau khô, nhưng không có bất cứ thứ gì cả.
Cô ngồi dậy, bấm một cuộc gọi, mười một chữ số này cô đã nhẩm đi nhẩm lại đến thuộc lòng, thậm chí ngay cả các cơ ngón tay cũng có ký ức, không cần ngừng lại vẫn có thể ấn xong.
Ba năm trước, Lý Thâm xoá Wechat của cô, không bao lâu sau, số điện thoại di động của anh cũng là một dãy số không tồn tại.
Thỉnh thoảng Trần Ô Hạ sẽ gọi vào số máy này, nhưng tất cả đều chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên.
“Xin lỗi.’’ Cũng giống như mấy lần trước, hai chữ xin lỗi chỉ dừng lại trên đôi môi run rẩy, ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy.
Nhưng lúc này, tiếng tút tút đơn điệu lại có tác dụng an ủi cô ở một mức độ nào đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ đã…
Tút tút?
Một giây tiếp theo, âm thanh tút tút cũng biến mất. Cô nhìn thời gian cuộc gọi xuất hiện trên màn hình di động.
Đối phương bắt máy, nhưng không nói một lời.
Cả hai bên đều ăn ý im lặng.
Sau vài giây im lặng, đối phương cũng không vội, dường như người ở đầu giây bên kia đang dùng cái gì đó đánh nhịp, âm thanh tí tách vang lên.
Trần Ô Hạ phản ứng lại, lập tức cúp máy.
Tết Nguyên Đán năm nay, cô cũng gọi vào số máy này, lúc ấy vẫn là một dãy số không tồn tại, cô gửi lời chúc mừng năm mới đến giọng nữ máy móc kia. Bây giờ số máy ấy đã có chủ nhân mới, một chút an ủi cuối cùng cũng biến mất.
Cô ra khỏi phòng.
Nhà hàng Tây kia bao ba bữa ăn, ngoại trừ ngày nghỉ, những lúc khác cô đều không ở nhà ăn cơm, thường xuyên về muộn.
Trần Thường Bình nhìn đồng hồ: “Ô Hạ, con không đi làm sao?’’
Trần Ô Hạ cười nói: “Tối nay có khách bao trọn nhà hàng nên quản lý cho chúng con nghỉ ngơi một buổi ạ.’’
“Được nghỉ là tốt rồi.’’ Trần Thường Bình vừa cắt dưa hấu vừa nghĩ lại những lời không nên nói của mình với Mã Lâm vừa nãy.
Trần Ô Hạ ngáp một cái, giả vờ như không có việc gì nói: “Bác à, con bận rộn suốt cả ngày, ngủ trưa muộn một giấc, thoải mái thật.’’
Trần Thường Bình cười cười: “Trời nóng, ăn một miếng dưa hấu cho mát đi.’’
“Cảm ơn bác.’’ Trần Ô Hạ cầm một miếng dưa hấu lên.
Đồng thời quay trở lại với câu hỏi trước đó của Trần Thường Bình, bây giờ Lý Thâm đang làm gì?
Đã đi làm? Hay học lại?
----
Giữa trưa cuối tuần, thời gian cao điểm dùng bữa.
Trần Ô Hạ vừa mới thu dọn xong đồ ăn thừa của một bàn, liếc mắt nhìn thấy Lý Thâm đang đẩy cửa bước vào.
Anh vẫn mặc một bộ quần áo màu đen.
Một nam sinh mặc áo xám đi phía sau đang nói chuyện với anh.
Lý Thâm gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng tự nhiên, không thể thiếu được vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Trần Ô Hạ cúi đầu, bê đĩa đi về phía phòng bếp.
Lý Thâm và nam sinh áo xám đi vào, vừa khéo đi ngang qua người cô.
Theo quy định của nhà hàng, nếu trực tiếp gặp mặt khách hàng thì phải chào hỏi. Trần Ô Hạ ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Hoan nghênh quý khách.’’
Ánh mắt Lý Thâm vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như không nhìn thấy cô.
Cô biết, không phải anh không thấy, mà là không muốn thấy.
Cô cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Quản lý nhà hàng phân phó nói: “Khách hàng mới, em phải kịp thời chú ý đến nhu cầu của bọn họ.’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Vâng ạ.’’
Quản lý chỉ chỉ vào chiếc bàn vuông trong góc: “Đến tiếp đón hai vị kia đi.’’
Muốn tránh cũng không thể tránh, đây là công việc. Trần Ô Hạ bất chấp đi qua.
Bóng lưng Lý Thâm có chút xa lạ, anh duỗi một tay ra gác ở trên lưng ghế bên cạnh, thoải mái thư giãn.
Thực ra cũng không nên xa lạ, chỉ là ký ức đã phủ đầy bụi quá lâu. Lúc còn học cấp ba, Lý Thâm cũng thoải mái tự tại như thế. Cũng là ôn tập, cô bận đến sứt đầu mẻ trán, còn anh lại nhàn hạ thư giãn.
Cô đặt hai thực đơn trước mặt hai vị khách hàng.
Lý Thâm thu cánh tay đang gác trên lưng ghế lại.
Cô mỉm cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?’’
Anh nhìn thực đơn, không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
Nam sinh áo xám tên là Dương Đông Bồi, khuôn mặt lộ rõ sự thật thà chất phác, nở một nụ cười giống như phật Di Lặc. Cậu ấy nhìn Lý Thâm, nói: “Hôm nay để tớ mời.’’
Lý Thâm khép cuốn thực đơn lại: “Trà bưởi, không đường.”
Dương Đông Bồi ngẩng đầu lên: “Trà bưởi có thể không đường được không?’’
Trần Ô Hạ mỉm cười trả lời: “Được ạ.’’ Thói quen không thích ăn đồ ngọt của Lý Thâm vẫn còn được giữ lại khiến cô như được tìm về cảm giác lúc trước.
Dương Đông Bồi lật lật thực đơn: “Tôi muốn cái này, cái này.... Ừ. Trà bưởi không đường, đừng quên nhé.’’
Trần Ô Hạ nhớ kỹ, nói: “Trà trái cây hai vị gọi, bánh xe quay* và bít tết bò, có một suất ăn theo set dành cho hai người. Giá của sét này sẽ giảm 20% toàn bộ hoá đơn.’’
(*Bánh xe quay.)
Dương Đông Bồi hỏi: “Vậy trà bưởi thì sao?’’
“Trà bưởi không nằm trong set này. Một loại đồ uống khác trong sét là sương hoa hồng.’’ Trần Ô Hạ dừng lại, nhỏ giọng nói: “Sương hoa hồng cũng có thể không đường.’’
Dương Đông Bồi nhìn về phía Lý Thâm: “Cậu có muốn đổi trà bưởi thành sương hoa hồng không?’’
Lý Thâm nói: “Trà bưởi, không đường.’’
“Được rồi.’’ Dương Đông Bồi khép thực đơn lại: “Tôi muốn một set dành cho hai người, kèm thêm trà bưởi không đừng. Còn sương hoa hồng… Vừa khéo, lát nữa tớ sẽ mang đến cho Nguỵ Tĩnh Hưởng.’’
Trần Ô Hạ vô cùng ngạc nhiên.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng là một người bạn học cấp ba.
Đáp án bài thi của các học bá gần như đúng hết, nhưng học tra chắc chắn sẽ có sai lầm. Trần Ô Hạ khả năng thiên phú có hạn là chuyện không còn cách nào khác, nhưng cô sẵn sàng cố gắng. Nhưng Nguỵ Tĩnh Hưởng thường xuyên đi học trễ, về sớm, ỷ vào cha mình có tiền nên hoàn toàn không tập trung vào việc học.
Lúc còn học cấp ba, Lý Thâm và Nguỵ Tĩnh Hưởng không ai qua lại với ai, nhưng không ngờ lại liên lạc với nhau.
Trần Ô Hạ cầm thực đơn rời đi.
“Nhà hàng này trông rất bình thường nha.’’ Dương Đông Bồi dựa lưng vào ghế, nhìn xung quanh một vòng, nói: “Tại sao lại chọn nơi này để tớ mời? Tiết kiệm tiền giúp tớ sao?’’
Lý Thâm nói: “Gần nhà.’’
Lý do nãy đã thuyết phục được Dương Đông Bồi, Cậu ấy hỏi: “Cậu muốn lego khi nào?’’
“Tuần này đi.’’
“Không được.’’ Dương Đông Bồi uống nửa ly nước chanh, nói: “Nói đến chuyện này, tớ còn chưa hỏi cậu, tại sao hôm thứ hai cậu lại làm thế? Rõ ràng là chúng mình đã hẹn nhau đi ăn cơm rồi, thế mà tự dưng cậu lại chạy đến trung tâm thương mại ăn sủi cảo gì gì đó. Hôm đó bị cậu cho leo cây nên tớ đã đến nhà gì, đồ cũng đang ở đó. Cuối tuần tớ sẽ đưa đến cho cậu.’’
“Ừ.’’ Lý Thâm không trả lời câu hỏi của Dương Đông Bồi.
Trần Ô Hạ đến rót nước cho Dương