Nếu như không có ngày hôm sau, có lẽ con Tú đã không bị quấy rầy bởi những bi kịch cao trào. Mọi thứ diễn ra một cách hết sức đột ngột khiến nó không thể tin nổi những gì nó đang được chứng kiến: ba mươi tám đôi mắt đều đổ dồn về phía nó. Những tiếng xì xào đều chứa cùng những từ ngữ mô tả mà chỉ cần nghe thấy là nó biết ngay rằng mình đang bị xúc phạm nhân phẩm.
- Ê con chó. Mày giết Nguyệt phải không !? - Hoài Ngân đứng dậy xỗ xược với đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe như thể đã khóc sướt mướt mấy đêm liền. Nhìn mặt nó, ai cũng dễ dàng liên tưởng đến một ngọn núi lửa sắp phun trào đến nơi biết dịch chuyển.
- Tao mới vào lớp mà ? Tao có biết gì đâu ? - Con Tú trả lời, dường như trái tim của nó đang vỡ ra hàng trăm, hàng ngàn mảnh vì lo lắng, trước sự minh chứng của thằng Đạt và phần còn lại của tập thể. Nhưng lòng tin của con Ngân vẫn không hề lung lay mà chắc như đinh đóng cột.
- Mày câm miệng ngay cho tao ! Báo đưa tin đầy đường ngoài kia, mày mua một tờ về mà đọc ! Giải thích cho tao mau bằng không tao sẽ giết mày !
- Tao đã nói là tao không biết thì làm sao mà giải thích ! Tại sao mới sáng sớm và tụi bây lại nhìn tao với ánh mắt như vậy !?
- Mày muốn tao nói chứ gì ? Được thôi ! - Con Ngân trợn mắt chĩa hai "đầu đạn" vào mặt con Tú, giọng nghẹn ngào. - Ai là người trù nó chết ? Ai là người đã me đạn nó bao lâu nay ? Ai là người đã xỉa xói nó vào ngày ra chơi hôm qua !? Chính là mày chứ không ai khác !
Ở hai dãy bàn đầu, tụi con Vy phì cười, để mặc cho con Tú ngơ ngác giữa đám đông. Con Ngân như điên như dại tiến dần về phía nó, định giơ nấm đấm ra nhưng chưa kịp dụng sức, thằng Đạt đã kịp chặn tay nó lại một cách dứt khoát và mạnh mẽ.
- Mày bình tĩnh coi Ngân !
Nhưng không những không nghe lời thằng Đạt mà nó còn hoảng loạn hơn trước, vò đầu bức tóc, xắn tay áo định tán con Tú vài nhát nhưng không thành khi thằng Đạt bất ngờ xông vào đỡ đòn, còn con Ngân thì tiếp tục vả. Vượt qua giới hạn, con Tú gầm tiếng hổ dữ.
- Im đi mấy con bóng