Edit: Linh | Beta: An TĩnhKhí chất của nữ sinh ban nghệ thuật khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh, mỗi người các cô trang điểm, dáng người cao gầy, ăn mặc đều rất thời thượng, không ít người còn nhuộm tóc đầu cháy, ra sân lập tức mang khí thế chị đại.
So sánh lại, những nữ sinh của lớp ba giống như đứa trẻ chưa lớn, bị khí thế đối phương đè bẹp trong nháy mắt.
Tống Oanh ngẩng đầu nhìn qua, có hơi kinh ngạc, vậy mà phát hiện cô cũng quen biết người kia.
Dẫn đầu chính là bạn học cấp hai lần trước của đám bạn Lâm Tống Tiện, Trương Yên.
“Chúng tớ tìm thầy Lý nói chuyện, chiều hôm nay phòng vũ đạo đã cho chúng tớ dùng.” Nghe động tĩnh bên đó, Điền Gia Gia vội vàng đến giải thích, khuôn mặt căng thẳng, lộ rõ sự nghiêm túc.
“Chúng tôi không nhận được thông báo.” Sắc mặt Trương Yên không bất ngờ, hai tay vòng trước ngực, liếc nhìn bọn cô từ trên xuống dưới.
“Bản thân chúng tôi hôm nay cũng muốn luyện tập, không cách nào nhường phòng vũ đạo cho các cậu được, chuyện thầy Lý đồng ý thì tự các cậu đi tìm thầy, không liên quan tới chúng tôi.”
Lời nói vừa vô lý vừa bá đạo vô cùng, lúc này nữ sinh lớp ba tức giận đến trừng mắt, nhưng mỗi người lại không dám tùy tiện lên tiếng, sợ châm ngòi mâu thuẫn càng lớn.
Điền Gia Gia vẫn làm người phụ trách thương lượng với các cô.
“Bây giờ chúng tớ chuẩn bị đồ xong rồi, hôm nay có thể cho chúng tớ dùng trước được không, ngày mai đợi thầy Lý đi làm, tớ tìm thầy xác nhận lại chuyện phòng tập.”
Cô bạn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, định sẽ thương lượng với các cô gái đó, ai ngờ nữ sinh bên kia thẳng tay từ chối, giọng điệu không cho cơ hội chen miệng vào.
“Không được.”
“Cậu ——” Từ trước đến nay tính tình Tưởng Điềm Điềm mềm mỏng bị chọc giận đến đỏ mặt, “Các cậu đừng quá đáng như vậy!”
“Đúng vậy, chuyện này vốn do thầy giáo phân cho chúng tớ.”
“Sao mà các cậu không có lý lẽ gì hết.”
Lớp ba bên này bị thái độ của đối phương chọc giận, cuối cùng nhẫn nhịn không được, mồm năm miệng mười bắt đầu lao xao rùm beng.
“Trời ơi, mọi người bình tĩnh nói chuyện, đừng cãi nhau đừng cãi nhau nữa.” Trên hành lang, đám nam sinh còn chưa đi, Phương Kỳ Dương thấy bên này dường như không thể đồng thuận mà còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, nhanh chóng đi lên hòa giải không khí, sợ các cô không cẩn thận sẽ đánh nhau.
Cậu ta nhìn về phía Trương Yên, cười hì hì, “Yên Tử, cậu nhìn xem đều là bạn học lớp chúng tôi, cậu có thể giữ mặt mũi cho tôi...?”
“Làm sao? Đến làm chỗ dựa cho nữ sinh lớp các cậu à, còn tôi bạn học cũ nên cái gì cũng không phải.” Khóe mắt Trương Yên dương cao liếc nhìn cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng, thái độ không nhường nhịn, Phương Kỳ Dương lập tức cười xòa.
“Nhìn cậu nói gì kìa, nào nào nào, chúng ta ra ngoài tâm sự chút đi.”
Cậu ta nắm bả vai cô đi ra ngoài, Trương Yên không thuận theo, vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát được, bị Phương Kỳ Dương nửa kéo nửa túm mang ra ngoài với khuôn mặt sa sầm.
“Nói gì chứ, tôi với cậu không có gì đáng nói.” Giọng nói xa xa truyền tới, vẫn như cũ lộ ra phần không dễ chọc.
Điền Gia Gia thu lại ánh mắt, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm với Tống Oanh, “Phương Kỳ Dương có thể thuyết phục bạn ấy sao?”
“Tớ không biết.” Tống Oanh lắc đầu.
“Chắc không được rồi, mai chúng ta đến tập luyện vậy.” Tưởng Điềm Điềm không giỏi cãi nhau với người khác, mới nói mấy câu đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cô bạn, giờ phút này đôi mắt đen ngấn nước, cắn cắn môi nhỏ giọng nói.
“Như vậy sao được! Quần áo các cậu đều thay, mọi người còn chủ động bỏ ra thời gian.” Điền Gia Gia phản đối đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, lơ đãng bắt gặp bóng dáng Lâm Tống Tiện vẫn luôn dựa bên tay vịn hành lang.
Trong mắt cô nàng dấy lên hi vọng, ra sức lắc lắc cánh tay Tống Oanh.
“Oanh Oanh, cậu nói xem nếu Lâm Tống Tiện ra tay thì tỷ lệ có lớn hơn nhiều không.” Cô nhìn vào chỗ kia không rời mắt, lầm bầm lầm bầu.
“Đám người kia rất nghe lời cậu ấy, nghe nói Trương Yên từ cấp hai lên cũng là tay sai của cậu ấy.” Điền Gia Gia càng nghĩ càng đáng tin, dần dần kích động.
“Đúng! Không sai! Tìm Lâm Tống Tiện nhất định có thể giải quyết!”
“Việc đó... Ai đi đây?” Mọi người nghe cô nói vậy, trong nhóm người, có người rụt rè giơ tay đặt câu hỏi.
Sắc mặt Điền Gia Gia dừng lại, chốc lát sau, yên lặng quay đầu nhìn chăm chú vào Tống Oanh.
Tống Oanh nhanh chóng rút cánh tay mình ra.
“Oanh ~” Điền Gia Gia không thèm đếm xỉa, giọng ỏng ẻo nũng nịu với cô, “Trong số những người chúng ta ở đây chỉ có cậu quen thân với cậu ấy nhất, đổi lại là người khác đi đoán chừng ngay cả lời cũng không dám nói.”
Những người khác lập tức phụ họa ra sức gật đầu.
“Tớ mới chuyển trường đến mấy tuần thôi mà.” Ý là thời gian biết cậu ấy còn chưa bằng các cậu. Ẩn ý là tớ cũng không quen.
“Đều nói thanh mai không bằng trên trời rơi xuống, loại tình cảm này sao có thể dùng thời gian mà tính!” Điền Gia Gia miệng lưỡi ngon ngọt giỏi nhất là lập luận, liên tục đẩy Tống Oanh về đằng trước, hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô.
“Hạnh phúc của toàn nhóm chúng ta đều giao trên người cậu!”
“...”
Tống Oanh bị đẩy lên cửa, đâm lao phải theo lao, đứng một chỗ xoắn xuýt hồi lâu, không thể nào quay đầu, bất đắc dĩ nhìn đám bạn sau lưng.
Điền Gia Gia làm động tác cố lên với cô, khuôn mặt tràn đầy khích lệ.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu miễn cưỡng tìm ra một lý do bước lên.
“Chuyện kia, sữa chua uống có ngon không?” Lời vừa ra khỏi miệng, chính Tống Oanh còn cảm thấy lúng túng đến mức không dám nhìn vào mắt cậu, xung quanh đều là ánh nhìn chằm chằm, các nam sinh bên cạnh đều bày ra dáng vẻ giễu cợt.
Người nào mà không biết Lâm Tống Tiện đối với nữ sinh mặt không biến sắc, bất kể là ai, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ngay cả hoa khôi trường còn không khiến sắc mặt cậu tốt lên.
“Lần sau đừng mua.” Quả nhiên, ánh mắt Lâm Tống Tiện nhìn cô, thản nhiên nói.
“Hả?” Tống Oanh ngẩng đầu.
“Khó uống.”
“...”
Tống Oanh mấp máy môi, không ngờ lại tự rước lấy nhục, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.
“Vốn dĩ chúng tớ đã bàn với thầy hôm nay dùng phòng tập xong cả rồi, nhưng vừa rồi nữ sinh lớp nghệ thuật nói không nhận được thông báo, cậu có thể nói giúp hai bên được không, hôm nay để lớp chúng ta dùng trước.” Tống Oanh hơi sốt sắng, khổ sở nói.
“Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất lâu, không muốn cứ quay về như vậy.”
Cô nói xong, nhìn chằm chằm Lâm Tống Tiện, trong mắt nam sinh lộ ra đôi chút suy tư, một hồi sau, mới không nhẹ không nặng cất tiếng “À”.
Tống Oanh: “...” Đây là vẫn không được đúng không nhỉ?
Có lẽ là nhận ra điều này trên mặt cô, lúc này Lâm Tống Tiện mới chậm rãi đứng thẳng lên, hai tay nghiêng đút trong túi, xương quai xanh rõ ràng.
“Tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Cậu ấy chắc là chỉ Trương Yên.
Tống Oanh biết thế này là cậu đã đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật