Edit: Linh | Beta: An TĩnhTrước khi chính thức vào tiết một, Tống Oanh đã đổi chỗ ngồi xong.
Bên cạnh động tĩnh khá lớn, bàn ma sát với mặt đất phát ra âm thanh kéo dài, có người tới tới lui lui, ôm một đống sách lên đằng trước, lại quay về, cốc nước hộp đựng bút một đống vật dụng nhỏ cũng không bỏ sót cái nào, toàn bộ mang lên chỗ ngồi mới.
Nhìn nữ sinh luống cuống tay chân, dáng vẻ tươi cười nhưng không hề phai nhạt, nhẹ nhàng treo bên sườn mặt, bận rộn vui vẻ đắc ý, quên cả trời đất.
Lâm Tống Tiện bỗng thấy khó chịu, cảm xúc hiện trên mặt.
Người mới từ đằng trước chuyển ra sau bỗng dưng mềm lòng, chỉ sợ mới ngày đầu đã chọc giận lão đại.
Cậu ta dè dặt co bả vai, nhìn bóng dáng Tống Oanh đi xa tràn đầy hâm mộ.
Cuối cùng Tống Oanh cầm lấy bịch khăn ướt suýt bỏ quên, vừa ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Lâm Tống Tiện.
Ngồi cùng bàn một tuần, mặc dù không quen thân nhưng miễn cưỡng xem như có tình nghĩa đặc biệt, Tống Oanh nghĩ ngợi, vẫn là cong khóe miệng với hắn, làm như chào hỏi trước khi đi.
Ai ngờ, nam sinh lập tức dời mắt, khóe miệng mím chặt khó hiểu lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Tống Oanh dừng lại, may mắn lần này bản thân đã sớm đổi chỗ.
Mỗi lớp ở trường học Cẩm ước chừng bốn mươi người, chỗ ngồi ở giữa rất rộng, hai tổ cách nhau một lối đi nhỏ.
Tống Oanh được chuyển lên hàng thứ ba, cách Lâm Tống Tiện khoảng bốn năm chỗ ngồi, xa xa nhìn lại, bóng dáng biến thành dáng vẻ mơ hồ.
Trước giờ người ấy bên cạnh mỗi ngày đột nhiên xa cách một khoảng không gian, mất đi mọi sự trao đổi, tình cờ gặp ở hành lang, cũng chỉ nhanh chóng lướt qua nhau, thoáng chốc khoảng thời gian sớm chiều chung đụng trước kia không hề tồn tại.
Lâm Tống Tiện có hơi phiền não.
Có lẽ vì thái độ thay đổi của cô bạn, không thể hiểu nổi, tránh né cậu như thể nước lũ và thú dữ, lạ lùng đến khó hiểu, Lâm Tống Tiện không khỏi suy nghĩ lý do nào gây ra sự tình này.
Lớp học có máy nước uống bên ngoài, đặc biệt có cung cấp nước nóng cho học sinh lấy nước.
Nghe đến giờ học buổi chiều, cả người tinh thần không phấn chấn, mơ màng buồn ngủ, Tống Oanh cầm cốc nước, mí mắt có hơi nặng, sau khi đi ra hành lang hít thở không khí mới đi rót nước.
Gần giờ học, bên này không có một ai, Tống Oanh đứng cạnh máy nước uống, mắt nhìn chăm chú vào cái cốc đổ đầy nước nóng, sau đó mới nhẹ nhàng vặn chặt nắp xoay người.
Sau lưng là tường không trống trải chẳng biết lúc nào có thêm một người, cơ thể Lâm Tống Tiện chặn đường của cô, hai tay chộp lấy túi, quan sát cô một lượt, hai mí mắt khẽ rũ cụp xuống.
Tống Oanh bất ngờ lui về sau một bước, “Có... Chuyện gì sao?”
Lâm Tống Tiện không trả lời, cố từ nhìn chằm chằm nàng điều nghiên sẽ, rồi cất tiếng, “Có phải cậu rất sợ tôi không?”
“... Không có.” Lòng bàn tay của Tống Oanh nhấn xuống nắp bình ấm nóng, trả lời.
Cũng không định che giấu lương tâm.
Dù sao đối với Lâm Tống Tiện, phần lớn là cô xa lánh, không phải là sợ hãi.
“Vậy tại sao cậu lại đổi chỗ?” Lâm Tống Tiện nghĩ đến một khả năng, trầm mắt xuống, “Bởi vì lời bàn tán hôm khai giảng của các bạn nữ sao?”
Cậu nhíu chặt lông mày, “Không cần để ý.”
Tống Oanh ngẩn người, mới nhớ lại chuyện cậu nói, lúc ấy mấy nữ sinh biết bọn họ ngồi cùng bàn đã khuyên bảo một số lời.
Cô lắc đầu, “Không phải.”
Lâm Tống Tiện đứng đó không nhúc nhích, giống như chờ đợi cô nói tiếp, Tống Oanh hơi nghiêng đầu suy tư, khẽ cắn môi dưới.
“Chỉ là tôi... Cảm thấy cậu có vẻ không thích bị người khác làm phiền.”
“Ồ, vậy cậu phải cầu nguyện cho bạn cùng bàn mới yên tĩnh hơn cậu đi.” Cuối cùng Lâm Tống Tiện đã cử động, đứng thẳng người bước ra ngoài, nhanh chóng đến cạnh cửa, quay đầu lại.
“Còn nữa, lý do của cậu thiếu sáng tạo quá, lần trước đã từng dùng rồi.”
Tống Oanh nhìn bóng dáng hắn biến mất, đứng tại chỗ ảo não, đưa tay vỗ đầu mình.
Đồ ngốc.
Cho tới bây giờ cô chưa từng biểu hiện rõ ràng xa lánh người khác như vậy, Tống Oanh nghĩ đến ánh mắt Lâm Tống Tiện, dù sao bên trong ngoại trừ sự trào phúng cũng không có cái khác.
Cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy áy náy.
Trước khi tiếng chuông vang lên, Phương Kỳ Dương nhìn Lâm Tống Tiện với Tống Oanh từ bên ngoài một trước một sau đi vào, vẻ mặt có hơi khác lạ so với bình thường.
Cậu ta không kìm nén được tính nhiều chuyện, lập tức quay đầu, hai mắt như đuốc nhìn chằm chằm Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện, anh nói gì với em gái Tống thế?”
Nghe vậy, động tác cầm sách của Lâm Tống Tiện dừng lại, dò xét cậu ta, mới nhớ ra phải tính sổ.
“Phương Kỳ Dương...” Trong miệng hắn phát ra ba chữ, chậm chạp nói: “Đôi mắt này của cậu có thể móc ra đi hiến tặng.”
“???” Phương Kỳ Dương đột nhiên bị mỉa mai một cách khó hiểu, vô cùng oan ức, chỉ muốn lập tức than vãn trên vòng bạn bè.
—— “Cuối cùng vẫn chỉ chịu đựng tất cả một mình.”
Mùa xuân Cẩm Thành mưa nhiều, thường xuyên mưa dầm liên miên.
Hiếm lắm mới tạnh vào tiết thể dục, giáo viên thể dục bắt lấy cơ hội bắt bọn họ rèn luyện, trực tiếp kiểm tra tại chỗ chạy một đoạn tám trăm mét.
Thể lực nữ sinh yếu hơn nên chạy xong ai cũng mệt mỏi thở hồng hộc, vượt qua vạch đích, cơ thể lập tức chống nạnh cúi xuống, kéo dài hơi còn lại đi về trước.
Tống Oanh bình thường vẫn kiên trì chạy bộ, trạng thái tốt hơn, bước chân vững vàng xung phong nhận việc mua nước cho các bạn.
Phía trước bãi tập có sân cỏ rộng, đi xuyên qua là đến siêu thị, xa xa có thể nhìn thấy tường rào của trường học, sát bên còn trồng mấy cây đa lớn, cành lá rậm rạp, sắc xanh phủ lấp.
Tống Oanh đi qua, bóng cây che trở, ánh nắng bị lọc rơi xuống, biến thanh vệt sáng nhỏ bé.
Cô lơ đãng nhìn bóng của mình, bỗng thấy không đúng, mảng trong bóng tối dường như dư ra một người.
Tống Oanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang nằm đan xen trên cây đa, vô cùng quen thuộc.
Giữa lá cây xanh ngát, Lâm Tống Tiện hai tay gối phía sau khẽ nhắm hai mắt, cơ thể tựa vào cành cây cứng cáp nhất, gió thổi làm tóc cậu lung lay, khuôn mặt thiếu niên hiện ra mấy vệt nắng.
Như mộng như ảo.
Tống Oanh đứng dưới gốc cây ngửa đầu, bình tĩnh nhìn lên cậu.
“Cậu ngồi trên cây làm gì vậy?” Giọng nói thiếu nữ mềm mại trong trẻo, phá lên giữa chiều thanh tĩnh dễ chịu, đột nhiên cất giọng, trong lòng không hiểu sao không khó chịu khi bị người khác quấy rầy, ngược lại vô cùng bình thản.
Lâm Tống Tiện mở mắt, không có nhìn cô, duy trì tư thế không nhúc nhích, ánh mắt ngẩn người giống như nhìn khe hở qua tán lá cây trên bầu trời trong suốt.
“Tôi đang suy ngẫm.” Nam sinh bình tĩnh nói.
“...” Tống Oanh đã quen với hành vi kì quái của cậu, sau hai giây yên lặng, lên tiếng hỏi, “Nghĩ về chuyện gì?”
“Nghĩ về ý nghĩa sinh mệnh.”
Tống Oanh nhíu mày, nghiêm túc ngẫm một hồi, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như con người tồn tại trên thế giới này là vì điều gì?”
“Sinh ra, lớn lên, già đi, rồi chết.”
“Trong suốt quá trình dài, trải qua thời gian phai nhạt mà không hề thú vị, thậm chí đối với nhiều người mà nói, cuối cùng cả đời chỉ vì vất vả sinh tồn.”
“Đã như vậy, tại sao còn muốn cố gắng sống.” Lâm Tống Tiện cuối cùng đã quay đầu, đôi mắt không vui không buồn nhìn qua cô.
“Chẳng lẽ chết đi không phải vừa đơn giản lại nhẹ nhõm hơn tất thảy.”
“Ngày này cuối cùng cũng tới, thế giới nhàm chán vô cùng,