Edit: An Tĩnh | Beta: LinhLâm Tống Tiện nói cậu có một bản ghi chú, bên trong là tất cả những nơi cậu muốn đi thử nghiệm.
Nhảy bungee trên núi Xà Bính, tầng cao nhất của tòa cao ốc Tinh Tử, vùng biển được xem là đẹp nhất ở vịnh Đại Tự.
Còn ngày hôm nay, cậu phải đến tuyến đường sắt không người lái ở sườn núi Bắc Vọng.
Tống Oanh không biết tại sao mình lại đi theo cậu ra con đường vắng vẻ xe chạy bên ngoài trường học, mặt trời trên cao rực rỡ, cái bóng dưới chân cô ngưng tụ thành một khối nhỏ nhắn.
Thời gian quay về mười phút trước, sau khi Lâm Tống Tiện nói ra câu đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tống Oanh chính là làm thế nào để ngăn cản được cậu.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, cô đã cầm lấy bàn tay Lâm Tống Tiện đang xòe ra, bị cậu nắm chặt và kéo lên.
Sức lực của nam sinh rất lớn, lôi cả người cô đi, Tống Oanh trông rất chật vật, chân vụng về đạp lên mặt tường, cuối cùng cũng leo lên được.
Phong cảnh ở trên cao càng thêm rõ nét, khiến những tia sáng ngời rọi thẳng vào mắt, có thể nhìn thấy tháp đồng hồ ở trung tâm thành phố phía xa xa.
Đây là lần đầu tiên cô trèo tường, lúc ngồi trên đó hơi khẩn trương, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ, trong tích tắc nhảy xuống, ngực lại bị nảy lên mấy cái, là một loại cảm giác cô chưa bao giờ trải nghiệm.
Hai người đứng chờ xe, sườn núi Bắc Vọng nằm ở ngoại thành, là một khu vực hẻo lánh, bình thường có rất ít người đến đây, chỉ có một chuyến xe buýt đi vòng đến khu vực bên cạnh, mỗi lần đi đều phải chờ rất lâu mới đến nơi.
Cách một bức tường, tiếng chuông trong trường loáng thoáng vọng ra bên ngoài, trong lòng Tống Oanh hoảng hốt, đạo đức của một học sinh giỏi đang gây áp lực cho cô.
“Nếu không… Hay là chúng ta trở về nhé?” Cô kéo kéo vạt áo của Lâm Tống Tiện, do dự hỏi, nam sinh đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại của mình, nghe vậy thì ngước mắt nhìn.
“Cậu muốn lâm trận đã chạy trốn à?”
Tống Oanh mím môi, giọng nói rất thấp: “Chỉ là tớ cảm thấy như vậy không được tốt lắm.”
“Tốt xấu đều do mình định nghĩa, không nên bị quy tắc trói buộc.” Dường như Lâm Tống Tiện đã tra xong tin tức mình muốn, cất điện thoại di động, ánh mắt lướt về hướng xe buýt, tùy ý nói.
“….” Tống Oanh bất đắc dĩ với sự ngụy biện của cậu, vì thế cô dứt khoát im lặng.
“Đi thôi, xe đến rồi.” Cậu vỗ vỗ vạt áo, thời điểm cửa xe mở ra, trong nháy mắt cậu đã nhảy vọt lên, Tống Oanh đứng im hai giây, sau đó đi theo sau lưng cậu lên xe.
“Leng keng” hai tiếng, âm thanh tiền xu được bỏ vào hộp tiền vang lên, cửa xe đóng lại, phong cảnh hai bên bắt đầu thay đổi, thân xe hơi lắc lư, lái về phía trước.
Thời gian làm việc buổi chiều, rất ít người ra ngoài, chỗ trống bên trong xe rất nhiều.
Lâm Tống Tiện ngồi xuống hàng ghế thứ hai đếm ngược, Tống Oanh vịn lan can, hơi chần chừ một lúc, vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cửa sổ xe buýt rộng lớn sáng sủa, nhìn ra bên ngoài là những tòa nhà cao thấp đan xen và dòng xe cộ đang chạy, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua những hàng cây, bầu trời xanh thẳm trong trẻo, mây trắng bồng bềnh giữa trời.
Hai người không nói gì, ai cũng nhìn về phía trước, tài xế mở nhạc lên, là bài Gặp gỡ của Tôn Yến Tư, một giọng nữ nhẹ nhàng trầm thấp vang vọng bên trong khoang xe, gió trời từ bên ngoài thổi qua cửa sổ chưa đóng, ánh mắt trời rực rỡ như sắp đến hè.
Xe chạy trên đường hơn bốn mươi phút, phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã trở nên vắng lặng, trạm xe đứng lẻ loi giữa không gian cỏ cây nhuộm một màu xanh hoang dại, xe lao vút qua và dừng lại, ở đuôi xe cuốn lên một đống bụi đất, hai bên lề đường trống vắng chỉ có hai người.
Tống Oanh giơ tay đặt lên trán, che chắn ánh nắng mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, hỏi người bên cạnh.
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Lâm Tống Tiện đứng tại chỗ ngắm nhìn về phương xa, có thể nhìn thấy loáng thoáng một đoạn đường ray nhỏ ở đường ranh giáp giữa bầu trời và chân trời, cách một bãi cỏ dại, dường như có thể nghe thấy tiếng tàu chạy ầm vang.
Cậu đưa tay chỉ về phía trước.
“Đi đến đó.”
Thảm cỏ tranh màu xanh mát không quá mắt cá chân, phía trên không có đường đi, Lâm Tống Tiện đi phía trước tạo ra dấu chân, Tống Oanh đi theo sau lưng cậu.
Gió trên bình nguyên rất to, thổi loạn mái tóc, lay động đám cỏ tranh, tựa như những cơn sóng biển màu xanh lá tự do cuồn cuộn. Hai bóng người chậm rãi bước đi, một cao một thấp, từ đằng xa nhìn đến, giống như đứa trẻ lén người lớn chạy ra ngoài chơi đùa.
Lúc gần đi đến cuối thảm cỏ xanh, hình ảnh dần dần mở rộng rõ nét, trước mắt là hai đường ray song song, rộng lớn, thô kệch, trên đó còn hiện lên màu sắc kim loại cũ kĩ, kéo dài đến một nơi rất xa.
Những hòn đá nằm bên đường ray, không có rào chắn ngăn cách, cứ trần trụi lộ ra trước mặt bọn họ không chút đề phòng, dường như chỉ là một con đường bình thường không có gì kì lạ.
“Chính là chỗ này.”
“Đến rồi.”
Lâm Tống Tiện đi lên.
Chân đạp lên đường ray, cả cơ thể cao ráo đứng lên đó, đi về phương hướng của xe lửa lúc chạy đến.
Gió cuốn bay góc áo sơ mi cậu, thiếu niên hơi nhấc tay lên, phần lưng áo sơ mi trắng trở nên nhẹ bẫng, mấy sợi tóc bao phủ đôi mắt cậu, vẻ mặt Lâm Tống Tiện bình thản, trong con ngươi không nhìn rõ được là cảm xúc gì.
Tống Oanh không biết con đường còn thông hành hay không, trong đầu cô xuất hiện các loại tin tức xã hội đã thấy khi còn bé, tàu lửa chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh, không cách nào phanh lại, lao vun vút đến, trong nháy mắt không thể đỡ được, bởi vì mải ham chơi trên đường sắt nên có vô số vụ án mất mạng.
Giây phút cô ngắm nhìn quỹ đạo vô cùng sóng êm biển lặng ở phía trước, không khỏi cảm thấy kinh hãi run sợ.
“Lâm Tống Tiện, cậu xuống đây đi, nơi này không an toàn.” Cô vội vàng kéo người kia, góc áo bay lên bị cô kéo xuống, làn gió lắng lại, người trước mặt quay đầu, tròng mắt đen nhánh phát ra thứ ánh sáng khó hiểu.
“Tống Oanh, lúc đến tớ đã tra tài liệu, đây là con đường tàu vắng vẻ nhất cả thành phố này, không có ai canh giữ, bốn phía đều hoang vắng, thỉnh thoảng mới có tàu lửa đi qua, chạy xuyên qua dưới chân chúng ta.”
“Tớ đang đợi.”
“Đợi cái gì?” Cô có một loại dự cảm nặng nề, mở to mắt, hô hấp ngừng lại.
“Chờ một chiếc tàu lửa đến.”
“…..” Tống Oanh từ từ buông cánh tay cậu vừa bị mình kéo xuống, cô cúi đầu, chốc lát lại cắn cắn môi.
“Vậy tớ đợi cùng cậu.”
Lâm Tống Tiện từ chối cho ý