Ngày nhập học của năm cuối cao trung, Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi hiển nhiên không cùng lớp nhưng năm nay các nàng lại ở cùng một tầng lầu.
Sau khi nhận lớp và sinh hoạt nội quy cùng lão sư, các nàng được ra về, Hạ Thanh Khê ngồi ở trên xe buýt cùng Cố Yên Chi.
Tâm trạng của nàng rất tốt vì vẫn học cùng lớp với Dương Dung và Lam Hà, Hạ Thanh Khê luyến tiếc, chân mày buồn rười rượi, hàng mi rũ xuống, cô nhẹ giọng nói với nàng.
_ Yên Chi, sau này có lẽ tôi sẽ không có nhiều thời gian để đi cùng cậu.
_ Sao vậy? - Cố Yên Chi ngạc nhiên quay sang nhìn Hạ Thanh Khê.
Cô nhìn vào con ngươi đen láy xinh đẹp và tĩnh lặng như mặt hồ của nàng mà ủ rũ.
_ Ba tôi vừa thuê gia sư dạy kèm cho tôi, thời gian tới tôi sẽ rất bận.
Cố Yên Chi khẽ nhíu mày, nàng biết ban tự nhiên cạnh tranh gay gắt như thế nào, cả khối cao tam của Lâm Hoa có 13 lớp học, thì chỉ có duy nhất 3 lớp ban xã hội còn lại đều là ban tự nhiên.
Cố Yên Chi buồn vì Hạ Thanh Khê sẽ không có nhiều thời gian dành cho nàng như trước, càng buồn hơn vì nàng lo lắng cho Hạ Thanh Khê.
Nàng gượng cười an ủi Hạ Thanh Khê.
_ Không sao, việc học và tương lai vẫn quan trọng hơn, cậu cứ lo việc của cậu khi nào rảnh chúng ta lại đi cùng nhau.
Sự an ủi của Cố Yên Chi càng làm Hạ Thanh Khê đau lòng, chỉ có một mình cô biết rõ nhất nàng cô đơn như thế nào, vậy mà bây giờ lại không thể bên cạnh làm nàng vui vẻ được.
Tương lai quan trọng, nhưng tương lai có cậu ở đó mới là qua trọng nhất đối với tôi.
Hạ Thanh Khê mím môi, chợt nhớ ra chuyện lần trước ở cổng nhà Cố Yên Chi, cô lo lắng hỏi nàng.
_ Yên Chi, người lần trước, chị họ của cậu...
_ Không có gì đâu, chị ấy đến đây để học nghề, sẽ ở lại nhà tôi một thời gian.
- Cố Yên Chi mỉm cười với Hạ Thanh Khê, cô thấy nàng bình thản như vậy liền yên tâm cũng cong lên khóe môi đáp lại nàng.
Khi xe buýt dừng ở trạm nhà Cố Yên Chi nàng tạm biệt Hạ Thanh Khê rồi bước xuống xe, đợi khi chiếc xe đi khuất nàng lại quay lưng không đi vào nhà mà đi đến một tiệm cà phê sách ở gần công viên.
Những ngày qua nàng đều lang thang bên ngoài như vậy, gương mặt Cố Yên Chi tròn trĩnh đáng yêu nên Hạ Thanh Khê không nhận ra nàng đã ốm hơn so với khi ở nhà cô vào ngày hè đó.
Cố Yên Chi ngồi ở một bệ cửa sổ, trên bàn đặt chiếc laptop và ít tập sách, ly trà chanh đã uống được một nửa, hơi lạnh đọng lại ngoài thành ly tạo thành những giọt nước lặng lẽ lăn xuống mặt bàn.
Bên ngoài trời đang lất phất mưa, những cơn mưa đầu tiên của cuối hạ đầu thu, Cố Yên Chi quay đầu nhìn ra kính cửa sổ, bầu trời mây đen xám xịt, mặt đường trơn ướt, cây cối rũ rượi vì ướt mưa, một vài ánh đèn đường lờ mờ trong làn mưa bụi.
Mùa thu năm đó, Cố Yên Chi 10 tuổi, Trương Tĩnh Nhàn đột nhiên đưa nàng ra ngoài, cho nàng ăn một bữa thật ngon, mua cho nàng quần áo và giày dép thật đẹp.
Từ khi Cố Vĩ Văn mất, Trương Tĩnh Nhàn luôn lạnh lùng với nàng, trong mắt bà ấy nàng giống như là một cái cột ở giữa nhà, dù phiền phức nhưng cũng không đáng để nhìn tới.
Cố Yên Chi tủi thân, không biết bao nhiêu lần nàng đều len lén bật khóc trong chăn.
Ngày hôm đó, Trương Tĩnh Nhàn đặc biệt đối xử tốt với nàng hiếm thấy, Cố Yên Chi vui mừng đến hốc mắt đỏ lên, nàng tưởng bà ấy đã thay đổi, nàng tưởng bà ấy sẽ yêu thương nàng như khi nàng còn bé.
Trương Tĩnh Nhàn đưa nàng đến khu vui chơi, cho Cố Yên Chi ngồi lên một cái vòng quay ngựa gỗ, nàng vui vẻ cười đùa cùng những đứa trẻ khác trong tiếng nhạc vui nhộn của chiếc vòng quay.
Khi vòng quay dừng lại, tất