Hoàng nhận được tin báo địa chỉ nhà hàng mà cô và Duy đang ăn tối, hẳn gần như không chút chần chừ, ngay lập tức quay xe, đi thắng đến nhà hàng đó. Gần đến nơi lại biết đượC trong nhà hàng có người chụp trộm, nên cô chạy ra từ cửa sau.Hắn lại vội vàng đi tới cửa sau nhà hàng, chạy tới đón cô.Lòng nóng như lửa đốt, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa cô rời khỏi đây. Rời khỏi nơi có thể bị chụp trộm, cũng là rời khỏi gã đàn ông đó. Chỉ hơi có chút đáng tiếc là gã đàn ông đó vẫn đang ở trong, nên hẳn không thể “chào hỏi" tiện thể dằn mặt kẻ đang nhòm ngó vợ hắn được.Mặc kệ chuyện cô có đồng ý hay không, hẳn kéo cô lên xe, nhét vào ghế phó lái bên cạnh. Như một thói quen thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa xe, rồi mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, hắn nhấn ga, lao đi.Chưa kịp định thần lại, trong lòng cô có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn cho rõ ràng. Ví dụ như, tại sao hẳn lại biết được địa chỉ nhà hàng, hay là, tại sao hắn biết cô chuẩn bị chạy ra từ cửa sau để đến đó đợi sẵn. Nếu nói hắn tình cờ biết được, cô không tin, cô đâu phải trẻ lên ba để tin tưởng vào mấy lời giải thích vớ vẩn đó.Nhưng đó chưa phải chuyện quan trọng nhất hiện tại. Hắn có thể xuất hiện ở đây, nhất định là do bị kích thích bởi cuộc điện thoại ban nãy. Việc cấp bách hiện tại là giải thích cho hắn quan hệ giữa cô và Duy."Này, anh đừng hiểu nhầm. Tôi và anh Duy, chính là người vừa rồi nghe điện thoại, không có quan hệ gì bất thường cả.Anh ấy chỉ là một người bạn thân thiết của tôi thôi."Chính cô cũng cảm thấy lời giải thích của mình có chút khiên cưỡng, và chẳng đáng tin chút nào hết. Đi ăn tối cùng nhau thì thôi đi, nhưng có người bạn bình thường nào lại có thể thản nhiên cầm điện thoại của nhau lên nghe như vậy chứ."Hừ, tùy tiện giải thích một hai câu, cô nghĩ là tôi sẽ tin à?"Trên thực tế, họ chỉ là bạn bè bình thường. Cho dù Duy có yêu cô thế nào, đó cũng chỉ là tình cảm đơn phương từ phía anh. Đối với cô, anh vẫn là một người anh, một người bạn tốt."Tôi cũng không biết làm thế nào để chứng minh cho anh nữa. Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, đã chơi với nhau lâu như vậy rồi, nếu có tình cảm với nhau cũng đã thành đôi từ lâu.Đâu có đợi đến bây giờ mới vụng trộm để cho anh bắt gặp."Tất nhiên hắn không tin. Ngay từ đầu hắn đã nhận định cô không phải một người chung thủy, nên với thành kiến thâm căn cố đế, mỗi khi có một người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô, điều đầu tiên hắn nghĩ tới sẽ là: “Đây chắc chắn lại là một nhân tình của cô". Không có ai là ngoại lệ. Lần này cũng vậy, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện người đàn ông đó có thể nghe điện thoại giúp cô, việc mà đến người chồng như hẳn còn không thể làm."Cô nói thì hay lắm. Nếu bạn bè bình thường của cô có thể hẹn hò ăn tối, có thể nghe điện thoại của nhau, thì cô cũng lôi tên bạn bè bình thường đó lên giường đi cho rồi. Cô biết hắn nói gì với tôi không? Nói rằng cô đang bận, có chuyện gì thì nói với hắn. Bạn bè bình thường của cô còn có tư cách nói chuyện hơn cả chồng cô nhỉ? Từ bao giờ tôi tìm vợ mình cũng cần phải thông qua 'bạn bè' của vợ mới có thể tìm được thế?"Khi hạt mầm nghi ngờ đã gieo xuống, tất cả mọi hành động đều trở nên đáng ngờ, tất cả mọi lời giải thích đều trở thành ngụy biện. Hắn muốn thể hiện sự bất mãn của mình, không tiếc dùng những lời lẽ nặng nề để nói về mối quan hệ bên ngoài của cô.Hắn dừng xe lại ven đường, vì sợ rằng vừa lái xe vừa cãi nhau có thể gây ra những hậu quả không thể lường trước được."Tôi đã nói rồi, cô muốn ăn vụng thì tránh xa tôi ra, đừng có hết lần này đến lần khác lôi kéo đám nhân tình của cô đến trước mặt tôi diễn trò ân ái. Tôi không đủ thời gian và sức lực để chạy theo cô đâu. Lần sau có bị chụp trộm thì nhớ bảo nhân tình của cô tới cứu, tôi cũng không rảnh để lần nữa chạy đến quan tâm cô.."Lần nào cũng vậy, không cần biết sự thật ra sao, cũng không cần nghe xem cô giải thích thế nào. Hẳn luôn luôn trực tiếp áp đặt suy nghĩ của hắn lên cô, luôn luôn nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa, để hèn nhất. Cô không thể chịu đựng lối suy nghĩ phiến diện của hắn thêm nữa, liền quay sang ngắt lời hẳn:"Đủ rồi! Anh dựa vào cái gì mà có thể thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói? Không phải chỉ dựa vào việc tôi thích anh sao? Phải đấy, tôi thích anh, nên từ trước tới giờ anh làm gì, nói gì, tôi cũng nhịn. Nhưng đến giờ thì thôi đi. Càng nhịn lại càng bị anh coi thường, tôi chịu đủ rồi."Nói rồi cô mở cửa xe, chạy ra ngoài, không cho hắn cơ hội hỏi rõ ràng.Hắn bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, bên tai lùng bùng giống như chẳng thể nghe rõ âm thanh gì khác ngoài ba chữ "tôi thích anh". Vậy là tất cả những sự khác lạ của cô đều có thể giải thích hợp lý, những ánh