Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca và Tiểu Cao được Ôn Ngôn Trăn dắt đi vườn bách thú. À và tất nhiên Phạm Ca cũng mặc áo len nỉ màu cà phê và quần vải màu ka-ki giống hai bố con họ. Nghe nói là do thư ký của Ôn Ngôn Trăn đưa tới đêm qua, đề tên là đồng phục gia đình.
Hôm nay vừa hay là chủ nhật, cộng với không khí ấm áp của năm mới vẫn còn dư âm nên vườn bách thú vô cùng đông đúc. Trước yêu cầu liên tục không ngừng nghỉ của Phạm Ca, Ôn công tử đành văn vẹo tay chân rồi đặt Tiểu Cao lên vai mình. Phạm Ca nháy nháy mắt nhìn cu cậu cao hơn mình rất nhiều, nhưng con vẫn cố mím môi, cuối cùng không kìm nén nổi niềm vui khi được ngồi trên vai bố ngắm cảnh liền bật cười khúc khích. Nụ cười như kéo dài xa mãi, gió thổi bay tóc mái lòa xòa trên trán con. Nụ cười ấy vẫn không ngừng mở rộng, cuối cùng nứt ra, để lộ hàm răng nhỏ trắng phếu, tiếng cười trong trẻo như tiếng lục lạc kêu leng keng, vang vọng khắp cả vườn bách thú.
Trong tay Phạm Ca cầm một quả bóng bay lớn, cô nghiêng mặt, nhìn cảnh vật xung quanh. Cô không nỡ dời ánh mắt khỏi nụ cười tinh nghịch của con. Ven đường có mấy người vội vã đi qua đụng phải vai Phạm Ca làm cô có chút lảo đảo, Ôn Ngôn Trăn nhanh nhạy vươn tay ra đỡ, sau đó ôm cô vào lòng, nói với giọng bất lực, "Phạm Ca à, mau lau nước miếng đi."
Phạm Ca theo bản năng đưa tay lên lau nước miếng thật. Cậu bé ngồi trên vai bố bật cười khanh khách, cười đến bò ngang bò ngửa làm trái tim Phạm Ca vui mừng không ngớt.
Rất nhiều người trong vườn bách thú đang nhìn họ. Phạm Ca đội mũ rộng vành trốn trong ngực chồng, còn con trai xinh đẹp của cô thì đang ngồi trên vai bố.
Chồng cô là người mà cô yêu, anh là trúc mã của cô, là vấn vương thuở nhỏ của cô. Bây giờ họ còn có kết tinh tình yêu của mình. Giờ khắc này Phạm Ca chợt nghĩ, hẳn chẳng có giây phút nào hạnh phúc hơn thế nữa.
Nhất định là thế!
Chủ nhật này là ngày lý tưởng và mộng ảo nhất đối với Phạm Ca. Ôn Ngôn Trăn đưa cô và Tiểu Cao đến công viên hải dương, lúc ra khỏi đó thì trời đã xế chiều. Bọn họ còn dắt nhau đến sân bóng, Ôn Ngôn Trăn dạy Tiểu Cao tâng bóng và sút bóng vào gôn, Phạm Ca đứng ở bên vừa cầm nước vừa chụp hình, trông bận rộn vô cùng. Đến lúc chơi mệt xoài, hai bố con liền nằm song song trên bãi cỏ, một lớn một nhỏ trông đáng yêu hết sức.
Chiều hoàng hôn còn đọng lại vầng sáng đo đỏ mờ nhạt, bọn họ cùng đến câu lạc bộ thuyền buồm. Cả gia đình ngồi trong bến cảng, vừa dùng cơm vừa xem cuộc đua thuyền.
Khi màn đêm buông xuống, cả nhà lại ròng rắn nhau đi xem giải đua xe mô tô kích thích nhất hôm nay. Các chiến binh dũng cảm vọt ga lên không trung băng qua ba chiếc xe buýt liên tiếp. Những lúc tiếng mô tô gầm rú chói tai vụt qua, Phạm Ca không dám nhìn vùi mặt vào lòng Ôn Ngôn Trăn, lúc ấy một cái đầu nhỏ khác cũng chui vào lòng anh, hai mẹ con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Một bàn tay bé xíu vươn ra che mắt Phạm Ca, thanh âm non nớt, "Mẹ ơi, mẹ đừng sợ."
Phạm Ca cũng thò tay ra che mắt Tiểu Cao, giọng nói dịu dàng, "Tiểu Cao à, con cũng đừng sợ."
Lúc về đến nhà thì đêm đã khuya, cậu bé nhỏ xíu như cậy hạt mầm mới lớn rúc trong lòng cô, thì thầm nho nhỏ, "Hóa ra là bố sợ mẹ thật. Hôm nay con thấy mẹ đã dạy dỗ bố hết năm lần cả thảy ạ."
Vui đùa cả ngày khiến cậu bé buồn ngủ. Con thơm lên má cô một cái, mắt nhắm mắt mở nói, "Mẹ ơi, hôm nay con rất vui. Mẹ ơi, con chúc mẹ ngủ ngon ạ!"
Phạm Ca một tay ôm con một tay chạm lên gò má cậu bé vừa hôn, ánh mắt cô chuyển từ khuôn mặt xinh đẹp của con sang Ôn Ngôn Trăn đang lái xe. Bố của cậu bé cũng thật đẹp trai, Phạm Ca không khỏi mừng thầm trong lòng. Nếu như thái độ của A Trăn tốt hơn thì anh chắc chắc sẽ là một người chồng hoàn hảo. Hôm nay trong công viên có một cô gái trẻ lấy điện thoại di động chụp hình bọn họ, mặt Ôn Ngôn Trăn lập tức biến sắc, anh liền tóm lấy cô gái kia giống như diều hâu bắt gà, hung dữ ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất. Cô gái sợ hãi thanh minh rằng hình ảnh một nhà ba người quá đẹp, cậu bé lại đáng yêu vô cùng nên không nhịn được muốn chụp một tấm làm kỷ niệm.
Vì thế là....Ôn công tử chuyện bé xé ra to đã làm sụp đổ hình tượng ông chồng dịu dàng và yêu thương vợ con của mình trong tích tắc.
Cơ mà sụp đổ cũng không thành vấn đề.
Trên quãng đường ngắn đi vào nhà, Ôn Ngôn Trăn đang cõng Tiểu Cao của hai người. Phạm Ca cầm chiến lợi phẩm mà bọn họ giành được ở công viên hôm nay đi theo phía sau anh. Bóng của ba người hắt lên những bụi hoa dưới ánh sáng mờ mờ, bố đang cõng con, còn mẹ thì đi bên cạnh.
Đôi mắt Phạm Ca dõi theo cái bóng đó. Lúc ấy cô đã nghĩ ba cái bóng này sẽ kéo dài mãi theo thời gian, rồi dần dần bóng của bố mẹ sẽ nhỏ đi, cơ thể không còn đứng vững được nữa, tốc độ đi bộ cũng chậm lại, còn đứa bé trên vai sẽ dần lớn lên, trở nên cao lớn và cường tráng, đến một lúc nào đó còn có những thành viên mới của riêng mình. Và sau đó bọn họ sẽ sống hạnh phúc với nhau như những gia đình khác trên hành tinh màu xanh này.
Thời khắc đó Phạm Ca đã nhìn tất cả mọi thứ với lòng biết ơn, nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ngày 10 tháng Giêng là ngày cuối cùng trước khi Ôn Gia Cao rời khỏi Thanh Đảo. Dường như cậu bé cảm nhận được giây phút ly biệt sắp đến gần nên cả ngày đều bám cô vô cùng. Hôm nay Phạm Ca dẫn Tiểu Cao đến xem cuộc thi đua xe sau lời mời nhiệt tình của bà vợ hàng xóm người Mỹ.
Ban tổ chức sẽ chọn ra một vài khán giả may mắn để trải nghiệm cảm giác trên đường đua, và Phạm Ca là một trong những khán giả may mắn đó. Cô có thể đưa con mình đi trải nghiệm cảm giác đua xe mini sau khi cải tiến và hưởng thụ cảm giác thích thú khi xe phóng nhanh.
Chiếc xe mini được cải tiến rất ngầu mà mát mẻ, nhân viên trong câu lạc bộ mỉm cười giải thích với cô nó không khác gì mấy chiếc xe bình thường, hơn nữa còn có bảo hiểm an toàn. Phạm Ca bỗng nhiên thấy ù tai, đã lâu rồi cô không đụng vào xe, Ôn Ngôn Trăn không cho cô lái. Có lẽ là vì vụ tai nạn kia nên Phạm Ca cũng chưa từng chủ động đề cập đến vấn đề xe cộ.
Anh chàng nhỏ bé đứng bên cạnh nắm chặt tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy sự kỳ vọng, đôi mắt nhìn chăm chú chiếc xe đua xinh đẹp.
Các nhân viên đưa chìa khóa và nón bảo hiểm cho cô. Phạm Ca chần chừ một lúc, liếc mắt nhìn cậu bé bên cạnh, không biết tâm hồn con đã bay ra tận đường đua từ lúc nào. Cô nhận chìa khóa mà nón bảo hiểm, sau đó nắm tay Tiểu Cao