Vào lúc này, người bị Dung Ngọc hấp dẫn đâu chỉ có mỗi Sở Đàn, mà còn những người khác nữa.
Trên lầu hai.
Một nam nhân mặc huyền y [đồ đen], đeo chiếc mặt nạ màu vàng kim, cầm chén rượu trên tay chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt thưởng thức vẫn luôn dính trên người Dung Ngọc.
“Cô không biết từ khi nào trong kinh lại có người như thế này đấy.
”
Nam tử ngồi đối diện cũng đã quan sát một lúc lâu, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vị công tử này ngồi xe lăn, trên tay vịn có khảm noãn ngọc, trên thủ lô điêu khắc hoa văn tinh xảo, có lẽ là tác phẩm của bậc thầy ở Trân Bảo Các.
Trên người y khoác áo choàng cáo lông đỏ giá trị thiên kim.
Trong kinh thành, người bị tật chân, sử dụng những món đồ xa hoa như thế thì chỉ có duy nhất một người.
Tam tử của Dung Thị Lang - Dung Ngọc.
”
Nam nhân mặc huyền y nhướng mày: “Không hổ là Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ, ngồi tận lầu hai mà vẫn nhìn rõ hoa văn điêu khắc trên thủ lô kia.
”
*Điện tiền Chỉ Huy sứ hay Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ là một chức phó quan thời kỳ phong kiến Việt Nam với vai trò là trưởng quan, người thống lĩnh quân điện tiền (aka cấm vệ) bảo vệ nhà vua.
Đô Chỉ Huy sứ cười nói: “Điện hạ quá khen, chỉ là tiểu muội trong nhà rất thích trang sức của Trân Bảo Các, thần từng đi mua giúp nàng vài lần nên mới có chút kiến thức mà thôi.
”
Nam nhân mặc huyền y nhấp nhẹ ngụm rượu, nheo mắt thở dài: “Ra là đệ đệ của Dung Nguyệt.
Nghe nói tam lang Dung gia hung ác, nham hiểm, tàn bạo, bị người đời truyền là Tu La sống.
Hôm nay may mắn gặp gỡ mới biết hóa ra lời đồn đãi khó mà tin.
”
Dung Ngọc vừa thắng được giải nhất, đang cầm một bình quỳnh hoa lộ bằng ngọc.
Y cầm bình rưởu lên thoáng ngửi, trong mùi rượu thơm nồng có hương hoa quỳnh nhàn nhạt, rút nắp bình ra, hương rượu thoang thoảng hòa tan trong không khí, những ai ngửi được đều phải thốt lên một tiếng thơm quá.
Dung Ngọc chảy cả nước miếng, vui vẻ vô cùng, gấp không chờ nổi đổ ra một chén nếm thử, nhấp một ngụm rượu thôi mà hai mắt sáng rỡ.
“Rượu ngon! ”
Nam nhân áo đen trên lầu hai thấy hơi buồn cười.
“Cô cũng muốn nếm thử vị của quỳnh hoa lộ.
”
Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ nói: “Nghe nói năm ngoái Tri phủ Dương Châu tiến cống một bình quỳnh hoa lộ.
Nếu điện hạ muốn uống, chi bằng đi xin hoàng thượng ban cho một ly.
”
Nụ cười trên mặt nam tử áo đen không còn nữa, ngữ khí nhàn nhạt: “Thứ cô muốn có mà còn cần phải chắp tay xin người khác.
Thật là khiến người khác buồn bực.
”
Trong lời này dường như đang ám chỉ gì đó, Đô Chỉ Huy sứ lập tức nghiêm mặt nói: “Thần là thiên lôi của điện hạ, sai đâu đánh đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ chờ điện hạ phân phó.
”
Nam tử áo đen không đáp lời, cứ nhìn chằm chằm Dung Ngọc.
“Đáng tiếc, người kinh tài tuyệt diễm bực này lại một một tên què.
Nếu không, một khi nhập sĩ*, nhất định là nhân tài hữu dụng cho Đại Chu ta.
”
*Sĩ: tầng lớp tri thức được xã hội trọng vọng (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại, học trò).
Nhập sĩ tức đỗ tú tài hoặc vào triều làm quan.
Có lẽ là do hắn ta nhìn lâu quá nên khiến Sở Đàn chú ý.
Sở Đàn ngước mắt liếc một cái, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua chiếc mặt nạ màu vàng kim, giống như đã thấy rõ gương mặt sau lớp mặt nạ.
Hắn nheo mắt, từ tốn dịch tới che khuất Dung Ngọc phía sau.
Nam nhân áo đen cong môi, buông chén.
“Thôi được rồi, cô cũng nên hồi cung, cung yến đã sắp bắt đầu, nếu đến trễ thì phụ hoàng sẽ muốn trách tội.
”
Nói cứ như thể rất sợ hoàng đế trách mắng, nhưng trong giọng nói và biểu cảm trên mặt hắn đâu có tí gì là cung kính và sợ hãi, không những thế mà còn tràn đầy khinh thường.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu đã rõ như ban ngày.
Chỉ trong chốc lát mà Dung Ngọc đã uống hết nửa bình quỳnh hoa lộ.
Nếu Mặc Thư không cản lại chắc y đã uống xong từ kiếp nào.
Dung Ngọc nhìn bầu rượu bị Mặc Thư cướp đi, thòm thèm liếm môi.
Quỳnh hoa lộ này thật sự vừa thơm vừa ngọt, khiến người ta khó cưỡng, cứ uống hết ngụm này đến ngụm khác, hận không thể nuốt luôn cái bình.
Sở Đàn thấy khóe mắt y thấm nước, đôi gò má ửng đỏ thì ngứa tay, nhịn dữ lắm mới không đụng vào.
Mặc Thư khuyên nhủ: “Công tử, chúng ta về phủ thôi.
”
Nhưng Dung Ngọc không muốn, bây giờ tâm trạng y tốt, phải làm chuyện gì đó vui vẻ chứ.
Y nghĩ một hồi, đột nhiên phất tay.
“Ta mang các ngươi đi tắm suối nước nóng.
”
Dung Ngọc có một thôn trang ở ngoại ô kinh thành, ở đó có một hồ suối nước nóng tự nhiên.
Lúc còn bé y thường xuyên được Dương Thị dẫn đi, bởi vì ngâm suối nước nóng sẽ tốt cho sức khỏe.
Vì thế đoàn người tiến thẳng đến suối nước nóng ở thôn trang.
Người trong trang biết được tin này, biết chủ nhân muốn ghé qua nên đã đứng chờ ở cửa từ sớm.
Suối nước nóng hay là thức ăn nóng hổi đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Suối nước nóng vốn phải lộ thiên, nhưng vì sức khỏe Dung Ngọc không tốt cho nên Dương thị cho tu sửa thành ao tắm nước nóng trong nhà, dẫn nước nóng cuồn cuộn từ ngoài suối vào trong.
Sau khi đẩy Dung Ngọc vào nhà, Mặc Thư tháo mặt nạ ra cho Dung Ngọc.
Lúc chuẩn bị cởi quần áo cho chủ tử thì tự dưng quay đầu trừng Sở Đàn: “Ngươi phắn ra ngoài đi.
”
Sở Đàn không chịu.
“Tại sao chứ? ”
“Ngươi muốn tắm chung một ao với công tử chắc? ”
“Sao không được? Công tử cần phải có người hầu hạ bên cạnh chứ.
”
“Có thì cũng là do ta hầu hạ.
” Mặc Thư hếch cằm.
“Việc này không tới phiên ngươi bao đồng.
”
Sở Đàn hơi nhíu mày.
Mặc Thư không thấy được vẻ mặt của hắn sau lớp mặt nạ, nhưng cậu cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng và khí thế trầm thấp quanh thân hắn.
Mặc Thư tự nhiên hơi sợ, nhưng nghĩ lại, mình sợ hắn làm gì? Thằng chả là nô bộc, mình hầu hạ bên người công tử mười mấy năm, địa vị chắc chắn cao hơn!
Bên này, Dung Ngọc nóng đổ mồ hôi, vốn dĩ trong nhà liền đã nóng rồi, còn thêm hơi nóng của ao tắm nước nóng, mà trên người y còn khoác áo lông cáo.
Mùi rượu quanh quẩn trong mũi Dung Ngọc, y say khướt nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Nóng quá.”
Mặc Thư trợn mắt liếc Sở Đàn một cái sắc lẹm, xoay người cởi áo choàng cho Dung Ngọc.
Dung Ngọc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tay kéo cổ áo lung tung, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, trên da còn thấm mồ hôi, phản xạ lại ánh sáng.
Mặc Thư lập tức ngăn Dung Ngọc lại, mở miệng xua đuổi Sở Đàn.
Sở Đàn hiển nhiên là hết chịu nổi rồi, thật sự thấy nó phiền chết, chặt tay vào gáy Mặc Thư, đánh người ngất xỉu xong rồi ném ra ngoài.
Ai ngờ vừa trở về đã đụng phải Dung Ngọc đang mở mắt, Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ném Mặc Thư đi đâu rồi? ”
Đôi mắt phượng của Sở Đàn híp lại, lập loè không vui.
“Công tử chẳng gọi ta thân mật như vậy.”
Dung Ngọc cực kỳ thong thả chớp mắt, lông mi vừa cong vừa dài đổ bóng xuống, không quan tâm nói: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Biến thái? Lưu manh? Chó điên? ”
Y cầm lấy bàn tay sờ mó trên ngực mình.
“Hửm? Thứ hạ tiện nhà ngươi.
”
Gương mặt Sở Đàn thản nhiên.
“Nô tài chỉ muốn giúp công tử cởi quần áo, cũng đâu thể mặc quần áo ngâm nước được.
”
Dung Ngọc buông lỏng tay.
“Ngươi còn chưa trả lời ta.
”
“Công tử muốn kêu nô tài là gì cũng được.
” Sở Đàn quỳ một gối trước mặt Dung Ngọc, tay đặt trên đai lưng, chậm rãi cởi bỏ.
Dung Ngọc nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Ta đang hỏi Mặc Thư.
”
“Nó sẽ ngủ ở phòng bên cạnh cả đêm dài, công tử không cần lo lắng.
”
Dung Ngọc vuốt ve noãn ngọc trên tay vịn.
“Ngươi đang uy hiếp ta, rằng vô luận ra sao, dù đêm nay phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không có ai đến cứu ta.
”
“Nô tài không dám.
” Sở Đàn rũ mắt, từng chút một cởi hết cả lớp áo trong cùng của Dung Ngọc, cơ thể hoàn hảo kông tì vết như bạch ngọc cũng hoàn toàn trần trụi trong không khí.
“Ngươi không dám? ” Đôi mắt hoa đào đang chìm trong men say của Dung Ngọc nhìn hắn, vươn đầu ngón tay trắng nõn khều cằm Sở Đàn.
“Lá gan ngươi rất lớn.
”
Ngọn lửa nóng cháy chạy loạn trong lồng ngực Sở Đàn.
Hắn cảm thấy cổ họng mình ngứa vừa đau, cố sức nuốt nước bọt.
Dung Ngọc cụp mắt nhìn hắn, lười nhác cong môi, nói