Ánh mắt Chu thanh đờ ra, giống hệt như con cá chết, bởi những điều hắn vừa nghe hoàn toàn trái với lịch sử được học, nhưng Bạch Khởi là đại nhân vật bực nào? Há lại có thể đi lừa gạt mình sao? Do đó trong lòng Chu Thanh đã tin tưởng tới 8 phần, đồng thời cũng nổi lên kính ý đối với vị tuyệt đại sát thần có đảm lược kháng thiên binh, ngăn Lôi kiếp này , nên hắn bèn nói: “Bạch tướng quân, không biết vì sao thượng thiên lại giáng hạ thiên binh xuống, cản trở Tần hoàng đại đế thống nhất cửu châu vậy?” Vấn đề này là một nỗi nghi hoặc lớn trong tâm trí của Chu Thanh.
“Từ xưa đến nay, trời ở trên cao, người kính sợ trời, nhưng thánh nhân bất nhân, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, vì lẽ tại sao?” Bạch Khởi không trả lời ngay mà lại hỏi ngược Chu Thanh.
Chu Thanh nghiêm túc đáp: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu! Trời ỷ thế mình mạnh hơn người, ỷ mạnh hiếp yếu, đó là nguyên nhân!”
“Ha ha! Ha ha!” Bạch Khởi nghe thấy Chu Thanh nói như vậy liền nổi lên một tràng cuồng tiếu, khí thế cường đại bao trùm hết cả tòa tế đàn, áo dài bay phất phơ trong gió, tinh quan phiêu xuất: “Hay cho một câu ỷ mạnh hiếp yếu, đó là nguyên nhân! Điều này do chính ngươi tự ngộ ra sao?”
“Thiên địa vô biên, đạo là vô cùng, có thể ngộ ra được thì không cần cầu người khác, đạo hữu thiên vạn, ta là thứ nhất!” Chu Thanh đứng thẳng cả người, ánh mắt đọng mà không tán, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Khởi, dường như có ý dám chống lại khí thế áp bức của người này.
Bạch Khởi gật đầu, khí thế tản ra: “Ta từng lập chí, một ngày nào đó sẽ để cho nhân thế áp đảo trời đất này. Do đó khi ta theo Vua huấn luyện binh lính, đã bất kính thiên địa, không lạy quỷ thần, chỉ nghe theo mệnh lệnh, lúc chết trận cũng không vào luân hồi mà tiếp tục tác chiến! Năm đó ta cùng Vua định ra kế hoạch, sau khi thống nhất cửu châu thì sẽ chinh chiến tam giới, để cho con người trở thành chúa tể của tam giới, đem thiên địa, thần tiên tất cả đạp ở dưới chân mình! Lão thiên cao cao tại thượng kia thấy vậy đương nhiên sẽ ngăn cản bọn ta! Điều này cũng không có gì là lạ!”
Nhũng lời này mặc dù vô cùng cuồng ngạo, nhưng Chu Thanh không hề động dung, mà còn hỏi ngược lại: “Cái gì là thiên?” Truyện "Phật Đạo "
Bạch Khởi ngẩn người, nhưng ngay sau đó đáp: “Không biết!”
“Như thế nào thì gọi là phản thiên?”
“Cũng không biết!”
“Tất cả đều một mực không biết thì lấy gì mà hành động!?”
“Không biết cũng phải tiến hành, không làm được thì càng phải làm! Vạch mây thì thấy trời, phá nước thì thấy đá! Cứ mờ mịt mà đi về phía trước thôi!”
Chu Thanh cảm thấy rất buồn cười, trong lòng thầm nghĩ lão Bạch Khởi này luận về công phu thì lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ lại biến thái như vậy! Tuy rằng biết khí thế của người này quá cường đại, biết rõ tu vi của mình và đối phương chênh lệch như vực sâu và trời cao, nhưng trong tâm tư Chu Thanh vẫn có một chút không thoải mái, một chút không cam lòng, thầm muốn lên tiếng để đòi lại chút tiện nghi cho mình, bất kể hậu quả ra sao, đây vốn không phải là bản tính ngày thường của Chu Thanh!
Bạch Khởi không hề biết trong đầu Chu Thanh đang có ý niệm gì, tiếp tục nói: “Ta muốn nhờ ngươi một việc, không biết ngươi có thể đồng ý không?”
Chu Thanh đang ôm mối phiền não trong lòng, chuẩn bị phát tác ra ngoài, nhưng khi nghe Bạch Khởi hỏi vậy, vội vàng trả lời: “Tướng quân không biết có chuyện gì cần dạy bảo? Nếu ngay cả bản thân ngài cũng không làm được thì chỉ sợ ta cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi!”
“Cũng không phải đại sự gì to tát đâu, chẳng qua ta bị vây trong Sơn Hà Xã Tắc đồ này, không thể đi ra ngoài, vậy nhờ ngươi giúp ta truyền tin tới dưới đáy Đông Hải sâu vạn trượng. Ở nơi đó có một người, ngươi chỉ cần nhắn lại lời của ta cho người ấy là được rồi!” Bạch Khởi cũng không nói ra tên họ của người đó là gì: “Nếu gặp người nọ, ngươi chỉ cần nói rằng “Thiên phiên địa phúc, Càn Khôn điên đảo” là được! Hắn tự nhiên sẽ hiểu!”
“Tên của người ấy là gì? Mà chẳng lẽ tướng quân còn có biện pháp để đưa ta ra ngoài hay sao?” Chu Thanh nghe đến việc mình có thể rời khỏi nơi này, trong lòng liền mừng rỡ, chẳng phải chỉ là nhắn tin thôi sao? Cũng đâu phải là việc to lớn gì? Vạn trượng Đông Hải kia mặc dù ta chưa chắc đi xuống được, nhưng chỉ cần thoát ra ngoài thì lúc đó có đi hay không cũng phải do ta tự quyết định!
Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng bề ngoài Chu Thanh vẫn bất động thanh sắc, tỏ vẻ nghiêm nghị.
“Hai ngàn năm qua, mặc dù không thể ra bên ngoài, nhưng bù lại ta đã nắm rõ được quy luật của Sơn Hà Xã Tắc đồ này rồi. Hơn nữa Từ Phúc cũng chỉ nhắm vào ta để phong ấn, cho nên khi ngươi tùy tiện xông vào đây, dù cũng bị vây khốn ở nơi này, nhưng nếu ngươi muốn thoát ra ngoài thì dễ dàng hơn ta rất nhiều. Chỉ cần ta chịu tiêu tốn một nửa công lực, đồng thời vận dụng địa thế của cung A Phòng này thì có thể oanh phá ra một