Đêm, doanh trướng của Phương Kính.
“Ta không có lý do gì phải ở lại chỗ này, Phương chủ bộ.”
“Ngươi vội vã trở về như vậy là vì Kiều Sở sao?” Trầm Thanh Linh cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh đã đi đến gần cửa doanh trướng, lạnh lùng cười nói.
“Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Thanh âm nam nhân nồng đậm sự mỉa mai: “Trong lòng ngươi có người khác, còn ta thì không được sao, huống chi trừ bỏ người đó ra, còn có Nhị ca ta chẳng phải là quần hạ chi thần của ngươi đó sao?”
Lòng hắn, trong lòng hắn có Kiều Sở…..Trầm Thanh Linh cảm giác giống như bị bàn tay ai đó bóp chặt tâm can, không thể thở nổi, lại lập tức nghĩ, đây chẳng qua chỉ là vì hắn tức giận cho nên mới nói vậy.
Nàng cắn răng nói: “Trước nên khoan nói đến người nọ, nhưng ta ở cùng thái tử bên đó, nếu hết thả không phải là vì ngươi, ta vì cái gì còn lưu lại bên cạnh hắn lâu như vậy? Ta biết người buồn bực chuyện đêm nay, buồn bực ta lúc đó không cùng ngươi rời đi, nhưng nguyên nhân đều là vì muốn tra ra cơ sở ngầm kia của thái tử rốt cuộc là ai mà thôi!”
Duệ vương cầm cục đá chuẩn bị ném về phía xa xa để đánh lạc hướng đám hộ vệ, hắn thu tay lạị, mỉm cười, khoanh tay dừng cước bộ: “Nga, vậy xin hỏi Phương chủ bộ đã tra ra được cái gì?”
Trầm Thanh Linh biết hắn là cố ý khiến nàng khó xử.
Đêm nay khi thái tử đến doanh trướng của nàng, hai người đang bàn bạc một trận, nàng lại hai lần nghe hắn hỏi hộ vệ bên ngoài lúc này là canh mấy, khi đó nàng liền lưu tâm….Bởi vì, nếu hắn muốn trở về doanh trướng của Kiều Mi căn bản không cần phải để ý đến canh giờ, sau đó khi hắn rời đi, nàng liền lặng lẽ đi theo hắn, quả nhiên biết được một chuyện kia.
Nhưng thái tử cùng cơ sở ngầm của hắn nói chuyện quá mức nhỏ, khiến nàng không thể nghe rõ ràng được nội dung, nàng liền phái người đi tìm lão Thiết, mang Duệ vương lại đây, vừa vặn hắn nội lực thâm hậu, có thể sẽ nghe được hai người kia đang nói cái gì.
Hơn nữa, nàng biết đêm nay hắn nghỉ lại trong doanh trướng của Kiều Sở, cho nên nàng muốn mượn cơ hội này để mang hắn ra ngoài.
Nếu không, vốn chỉ cần có lão Thiết đến thôi cũng đã có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại.
Lúc này, nàng có chút nổi giận, lò dò đi đến ngồi xuống cạnh giường, đưa tay ôm lấy mặt, khóe mắt ươn ướt, trong lòng đau khổ, khiến nàng không khỏi cúi đầu khóc nức nở, lại lập tức bị người kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy người nàng.
Trong lòng nàng chậm rãi trở nên vui mừng, quả nhiên là hắn vẫn không nỡ khiến nàng phải thương tâm.
Chỉ nghe hắn cắn răng nói: “Trầm Thanh Linh, ngươi liền không kiêng nể gì thì thôi, nếu lúc trước người giúp ta tìm lại tiểu cung cùng trân châu không phải là ngươi, nếu người ở lại cùng ta một đêm sau khi mẫu phi của ta mất đi không phải là ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hay không để cho ngươi tổn thương ta như thế? Ngươi cùng Nhị ca ta đêm nay như thế, ta còn có thể hay không dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Cả người nàng chấn động, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, hắn nói đến sự việc ngày đó, nhưng người kia không phải……Nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, ép mình không được nghĩ lại chuyện ngày xưa đó nữa, rồi lại nghe được hắn nói: “Trong lòng ngươi có nam nhân kia, ta biết hắn đang ở một nơi rất xa, nhưng nếu hắn cũng là người trong hoàng thất thì thế nào? Ngươi cũng sẽ cùng với hắn đối phó ta?”
“Ta sẽ không! Nếu không có hắn, ta và ngươi nhất định đã ở cùng nhau!”
“Không, ngươi sẽ làm như vậy!” Hắn bình tĩnh cười, nói một câu tổng kết: “Cho nên, Trầm Thanh Linh, ngươi cần phải cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ giết hắn.”
“Ngươi sẽ không giết hắn, sẽ không.” Nàng cười khổ, rồi lại nhịn không được chua xót rơi lệ, khiến cho y phục của hắn ướt nhẹp…..
Bên tai, hắn hơi hơi trầm giọng nói: “Không thể tiếp tục để ngươi ở lại bên cạnh Thượng Quan Kinh Hạo! Việc đêm nay, trừ phi là ngươi nguyện ý, nếu không chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng hắn trải qua một lần như vậy nữa hay sao? Ngươi nhiều lần cự tuyệt hắn, tâm hắn đối với ngươi đã sắp không kiên nhẫn được nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Sau khi trở về, ta sẽ giả trang cho Phương Kính chết, nghĩ cách lấy được Tuyệt nhan đan từ trong tay mẫu thân của Kiều Mi cho ngươi dùng, khi đó ngươi có thể đường đường chính chính ở bên cạnh ta, là nữ nhân của ta.”
Trầm Thanh Linh nghe vậy run nhè nhẹ, trong mắt lại không thể nói rõ là đang vui hay đang buồn……Làm nữ nhân của hắn, sống ở bên cạnh hắn, điều đó kỳ thật nàng cũng đã nghĩ tới, nhưng có điều, nàng chung quy vẫn phải rời khỏi hắn……
Nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, nàng sợ nàng sẽ luyến tiếc không đủ dũng khí để rời đi…..Dù sao, nàng mặc dù yêu nhất là người kia, nhưng nàng cũng người đó bất quá chỉ cùng nhau có vài năm, còn cùng hắn cũng đã hơn mười năm, nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, thử hỏi nàng làm sao có thể bỏ đi được? Cả hai cái nàng đều muốn.
“Nhưng ta đoán, ngươi không muốn đi.” Duệ vương tự giễu cười.
Trầm Thanh Linh trong lòng biến lạnh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Vừa rồi là ngươi thử ta?”
“Ta thử ngươi, nhưng đó cũng là tâm ý của ta, nhưng ta đoán được tâm tư của Trầm tiểu thư ngươi, ngươi vẫn sẽ chọn ở lại bên cạnh Nhị ca ta, nguyên nhân lớn nhất là để tránh khỏi ta, bởi vì khi ngươi ở lại bên cạnh hắn, ta không thể không đem an toàn của ngươi đặt ở vị trí hàng đầu, bởi vì nếu ngươi rời khỏi phủ thái tử, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ngươi căn bản không thể tránh thoát khỏi ta!”
“Nhiều năm qua, tuy ngươi nói là ở lại bên cạnh thái tử làm tình báo cho ta, nhưng thỉnh tự vấn lòng, ngươi nghĩ cho tới nay ta từ trong tay ngươi đã lấy được bao nhiêu tin tức? Ta đã nói qua với ngươi nhiều lần rồi, tin tức nhỏ ta không quan tâm, nhưng nếu là tin tức lớn ta đều có cách tự mình lấy được, nếu ta lấy không được, ta cũng không cần, cùng ngươi chống đỡ, ta vẫn chọn ngươi.”
Trầm Thanh Linh run lên, thì ra là hắn đã biết rõ tâm tư của nàng, hôm nay rốt cuộc cũng đã nói ra.
Trước mặt mọi người, tựa hồ là nàng giúp hắn, nhưng kỳ thật, hắn căn bản không cần nàng giúp, cho dù là chuyện ám sát ngày đó ở cây liễu ven hồ.
Hắn trước đó cũng không có bố trí cơ sở ngầm trong phủ thái tử, hắn chỉ làm một việc duy nhất là mua chuộc người gác cổng trong phủ thái tử; mặt khác, ở bốn phương hướng của phủ thái tử, trên mỗi con đường đều có một cửa hàng là thuộc sở hữu của hắn, ở đó luôn có người âm thầm giám sát động tĩnh của phủ thái tử.
Như vậy, vô luận là thái tử đi đâu, hắn đều có biện pháp để biết.
Mặc dù biện pháp này quanh co phức tạp, nhưng so với việc mai phục cơ ở ngầm vào trong phủ thái tử nghe lén lại an toàn hơn rất nhiều.
Có lẽ, từ trước tới nay, việc duy nhất nàng giúp hắn chính là đánh cắp bản đồ xa giá, nhưng hắn lại không cho phép nàng đi làm điều này, mà lại nàng lại cố chấp không nghe, cuối cùng lại khiến hắn vì cứu nàng mà gặp họa suýt chút nữa là không thể lấy được binh phù.
Như vậy thì cuối cùng nàng và Lang Lâm Linh có cái gì khác biệt? Trong khi đám thủ hạ của hắn, thậm chí là đám người Trữ vương đều nghĩ rằng các nàng là những nữ nhân giúp hắn làm đại sự, nhưng trên thực tế, các nàng cái gì cũng không phải.
Mà Lang phi tối thiểu còn là đồng giá trao đổi với hắn, còn nàng thì chẳng đổi cho hắn được thứ gì.
Qua nhiều năm như vậy, có lẽ người chân chính giúp được hắn chỉ có hai nữ nhân.
Một là người đã cứu hắn trong văn lâu ngày đó, chính là Kiều Sở.
Nhưng đương nhiên, nàng sẽ không nói cho hắn biết bí mật này.
Còn có nữ nhân kia, nhũ danh gọi Tình Ngữ.
Khi đó hắn vẫn chỉ là một thiếu niên không có thế lực gì, phụ hoàng hắn tùy thời có thể sẽ giết hắn, mà lão Thiết, người hầu trung thành nhất của hắn, lại sắp chết, cho nên hắn chỉ có thể hướng Tình Ngữ cầu xin sự giúp đỡ.
Hắn nhờ Tình Ngữ giúp đỡ, cái giá mà hắn phải trả cũng là cực kỳ lớn.
Nhưng nhiều năm qua đi, hắn lại vẫn không quên tình nghĩa trước kia, mặc dù đã sớm đem ân tình trả lại cho Tình Ngữ, nhưng thời điểm gần đây vẫn ra tay cứu cả gia tộc nàng ta.
Cho nên, những nữ nhân kia ở bên cạnh hắn đều là vì thương hắn, nhưng hắn lại chỉ yêu mình nàng.
Nàng biết, hắn không muốn giết Kiều Sở, cả hai lần hắn muốn giết nữ tử kia là hắn phải trải qua bao nhiêu cân nhắc.
Tuy có lẽ là không quan hệ đến tình yêu, nhưng quan hệ đến mẫu phi quá cố của hắn, quan hệ đến ân tình ngày đó trong địa lao Kiều Sở đã cứu hắn.
Chính là, vì nàng, cho nên cuối cùng hắn vẫn ra tay động thủ.
Đêm trước khi bọn họ xuất phát đi săn, nàng hy vọng có thể lưu lại cùng hắn một lát rồi đi, nhưng hắn lại không hề chạm vào nàng, đêm đó, hắn lãnh mạc nhìn chằm chằm nàng, nói, Trầm Thanh Linh, cảm ơn sự bố thí của ngươi.
Thẳng cho đến khi nhìn thấy hắn tỉnh lại trong doanh trướng, nàng rốt cuộc nhịn không được đã hôn hắn.
Một khắc kia, nàng biết, rằng chính mình đã thua.
Mà hiện tại, nàng đau khổ dằn vặt, chỉ sợ chính mình không kiềm lòng được đi đáp ứng hắn.
Bởi vì nàng sợ hãi, nàng sợ nếu nàng cùng hắn, nàng sẽ càng ngày càng đẩy hắn ra xa.
Nàng có một loại cảm giác mãnh liệt, hắn đối xử với Kiều Sở không giống với những người khác, nàng cảm giác thời điểm khoảng khách giữa nàng và hắn càng xa thì khoảng cách giữa hắn và Kiều Sở sẽ càng gần.
Trong lòng nàng đấu tranh suy nghĩ, lo âu không ngừng, rúc vào trong lòng hắn thấp giọng khóc lên, thẳng cho đến khi cảm nhận từ cổ truyền đến nguồn nhiệt nóng rực cùng đau đớn nàng mới kinh ngạc phục hồi tinh thần, thanh âm trầm thấp cùng chiếm đoạt của hắn truyền tới nơi cổ nàng: “Vừa rồi, Nhị ca của ta đối đãi với ngươi như thế nào, ở đây hay là ở đây?”
Cánh môi của nam nhân mang đến lửa nóng kích thích da thịt nàng, cảm giác làm cho người ta kinh sợ kia khiến cho nàng không khỏi thấp giọng ngâm ra tiếng, bất giác nắm chặt lấy y phục của hắn.
Nếu đổi lại là ngày xưa, nàng còn có thể đẩy hắn ra, nhưng lúc này nàng