Ở liêm khẩu, tiểu Cửu nhi phấn điêu ngọc mài đang mở to đôi mắt nhìn nàng.
Bên tai nghe được mấy hộ vệ sợ hãi lên tiếng: “Hai vị gia nhân, cái này….Bát gia trước đó đã phân phó, nói phải để cho Kiều phi nương nương nghỉ ngơi, tạm thời không thể tiếp khách, cái này nếu để cho Bát gia biết, chúng tiểu nhân thật không biết phải xử trí như thế nào, thỉnh hai vị gia ra ngoài.”, lại nghe Hạ vương cười nói: “Người xông vào bên trong chính là vị tiểu gia kia, cũng không phải bổn vương….Nha, bổn vương đây không phải là vào bắt hắn sao, hãy vẫn là để các ngươi vào bắt hắn? Vậy các ngươi liền vào đi thôi, chính là, nếu có kẻ nào không cẩn thận khiến vị tiểu tổ tông lưu manh kia bị thương, phụ hoàng trách tội, khi đó đừng trách bổn vương không nhắc nhở các ngươi.”
Thanh âm kia nhẹ nhàng khoan khoái ẩn ẩn mang ý cười, bàn tay bạch ngọc trắng toát của người nọ vẫn đặt bên trên liêm trướng, rất nhanh, ánh mắt của nàng cùng nam nhân vừa mới xoay người đi vào liền chạm nhau.
Nàng có chút cười khổ, dường như mỗi lần nàng gặp người nam nhân này đều là trong những lúc bản thân chật vật nhất, giống như thời điểm thi đấu tuyển phi bị thương nặng, thời điểm nàng thất hồn lạc phách co ro đứng trong gió lạnh ở Kim Loan điện…
Trái ngược hoàn toàn với nàng, nam nhân này đường hoàng mà thẳng thắng, vẫn luôn một bộ dáng tao nhã, tiên y nộ mã đẹp đẽ quý giá.
(Tiên y nộ mã: y phục, trang sức xa xỉ đắt tiền)
Tuy không quen biết nhiều với hắn, nhưng hắn cho nàng cảm giác hắn tựa hồ đều là một bộ dáng như vậy: đầu đội ngọc bích quan, chân mang giày nạm tơ vàng, một thân áo bào tuyết trắng, nhất kiện áo choàng màu đen thanh khiết, vĩnh viễn là tiên y nộ mã.
Đi theo sau lưng hắn còn có hai cái nha hoàn, trên tay đều đang ôm vài hộp lễ vật chất cao đến nửa người.
Trong thâm sơn dã lâm như thế này, lại còn phiền vị gia này đem lễ vật tới tặng cho nàng, hơn nữa còn dùng những cái hộp trang trí tinh tế như vậy.
Nghe nói, mẫu thân của hắn là nữ nhi của thủ phủ Giang Nam.
Nguyên lai là còn có một loại tự phụ gọi là dữ sinh câu lai (Dữ sinh câu lai: ý chỉ nhưng cá nhân đặc biệt có hoàn cảnh hoặc tính tình không thể thay đổi, vốn sinh ra đã có sẵn như thế)
Hộ vệ đứng ở bên ngoài không có ai dám tiến vào, còn tiểu Cửu nhi nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, nửa người vẫn đứng bên ngoài liêm trướng, đột nhiên thấp giọng quát: “Ai dám tiến vào, ai dám động đến một sợi lông của bổn tiểu gia….Bổn tiểu gia sẽ bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi.”
Bên ngoài doanh trướng nhất thời lặng ngắt như tờ, lát sau mới có một người run rẩy thăm dò nói vọng vào: “Kiều phi nương nương, có hai vị gia đến bái phỏng, không biết nương nương đã tỉnh dậy hay chưa?”
Vốn chuyện thúc tẩu này nọ, sương phòng này nọ, muốn gặp mặt vẫn là nên kiêng dè một chút, nhưng lúc này tình huống lại đặc thù, thứ hai nữa là ngoài hai cái vị gia một lớn một nhỏ ra còn có thêm hai cái nha hoàn, đây hẳn cũng không tính là quá mạo phạm đi.
Vả lại cho dù hai vị gia này là cường đại xông vào bên trong, nhưng cũng là xông vào một cách hợp tình hợp lý, là một vị lớn xông vào bắt một cái vị nhỏ bản tính vốn được cưng chiều nên gây chuyện hồ nháo.
Nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù cả đầu lẫn thân đều đau nhức, nhưng Kiều Sở vẫn nhịn không được buồn cười, trước tiên lên tiếng trấn áp chúng hộ vệ: “Ta đã tỉnh rồi, đang chuẩn bị nghênh đón khách quý, các ngươi không cần lo lắng.”
Đột nhiên nghe “Vút” một tiếng, một vật thể gì đó toàn thân trắng như tuyết đã vọt vào bên trong doanh trướng, đảo tròn con ngươi trong mắt quan sát nàng….Chính là Tuyết ngân? Nhìn con vật lúc này nhanh nhẹn hoạt bát mắt mở thật to, nàng đoán là nó được tiểu Cửu nhi chiếu cố không tệ đi? Nàng căn bản luôn lo lắng cho con vật nhỏ bé này, lúc đó đem nó tặng cho tiểu Cửu, trong lòng chỉ lo sợ sau chuyến đi săn sẽ có người bắt giết nó lấy lông.
Bởi vì da lông của hồ ly chính là thứ dùng để làm áo hồ cừu, mà Tuyết ngân này…Nàng nghe người nọ nói qua, lông của nó chính là quý hiếm nhất trong các loài hồ ly.
Nó đã giúp nàng một cái đại ân, nàng như thế nào có thể để nó phải chịu cảnh giam cầm, nàng nghĩ nàng nhất định phải thuyết phục tiểu Cửu thả nó về rừng.
Hạ vương vẫn không hề nhúc nhích đứng nơi cửa, nhíu mày nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, còn có tia hơi phẫn nộ.
Chỉ có tiểu Cửu nhi phản ứng nhanh, chạy đến chỗ nàng hô lên một tiếng “Bát tẩu tẩu”, sau đó cau mày vươn bàn tay nhỏ bé túm lấy nàng, muốn kéo nàng đứng dậy.
Tiếc là tiểu Cửu tuổi nhỏ sức kém, cho nên chẳng những đã không kéo nổi nàng, mà ngược lại chính hắn cũng bị quăng ngã trên đất.
Hắn chật vật từ trên mặt đất đứng lên, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, lại nhìn chằm chằm nàng, nhăn mặt nhăn mũi.
Nàng còn tưởng đứa nhỏ này sắp khóc, nhưng nào ngờ tiểu Cửu lại tiếp tục duỗi tay tới túm lấy nàng, nàng bất giác bật cười, cũng mượn cơ hội này tránh khỏi ánh mắt của Hạ vương, nàng hơi dùng sức chống tay xuống đất muốn đứng dậy, lại khiến cho đầu một phen choáng váng hoa cả mắt.
Tiểu Cửu lúc này như chợt nhớ ra cái gì, lôi kéo một cánh tay nàng quay đầu hướng Hạ vương la lên: “Cửu ca, ca còn đứng ở đó làm gì, tiểu Cửu đỡ không nổi Bát tẩu”
Hạ vương ngẩn ra, lập tức bước qua, nhìn nàng một cái xong thấp giọng nói: “Bát tẩu, thất lễ.”
Kiều Sở vốn tưởng Hạ vương sẽ phân phó hai nha hoàn kia tiến lên đỡ nàng đứng dậy, lại không ngờ tới chính hắn sẽ động thủ, khi hắn thật vững vàng nâng nàng dậy ôm sát vào người, nàng tựa hồ nhìn thấy đuôi mắt hắn khẽ xẹt qua hai cái nha hoàn kia….Nàng ngẩn ra, nguyên lai là hắn cũng có nghĩ tới điều đó.
Lồng ngực của hắn cũng giống như người nọ, rộng lớn mạnh mẽ, cũng ấm áp vô cùng.
Thân thể nàng căn bản đang lạnh lại đụng tới thân thể ấm áp của hắn, cho nên bản năng khiến nàng hướng đến gần hắn hơn một chút.
Nàng đang làm cái gì vậy!
Nàng thầm mắng chính mình một câu, vừa muốn tránh thoát ra, Hạ vương lại là người sắc bén cho nên cũng hơi hơi buông lỏng tay.
Hắn chậm rãi dìu nàng đến gần giường, giúp nàng ngồi xuống, nàng nói một câu cảm tạ, đột nhiên thấy hắn nhìn chằm chằm chỗ nào đó trên người mình, nàng cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại, nguyên lai là hai chân chính mình đều không có mang cả giày lẫn tất.
Hai chân của “Kiều Sở” rất nhỏ bé, móng chân tròn tròn hơi hơi phiếm hồng sáng