Hai người tiến về phía cửa sắt sau lưng giá sách, Kiều Dung nắm xâu chìa khóa sốt ruột hỏi: “Kiều Sở, ở đây có ba chìa khóa, cái nào mới đúng?”
“Thử”
Chìa thứ nhất, chìa thứ hai, đều thất bại.
Tay Kiều Dung run nhè nhẹ, Kiều Sở nói: “Ngươi nếu sợ thì đưa cho ta”
Kiều Dung khẽ cắn môi, mò mẫm, nắm cái chìa cuối cắm vào.
“Cạch” một tiếng, hai người mừng rỡ nhìn nhau, để tránh những người khác nghe thấy động tĩnh, Kiều Dung rón ra rón rén đẩy nhẹ cánh cửa.
Kiều Sở đang muốn bước ra thì nghe tiếng cười mềm mại của Kiều Dung, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Kiều Sở tỷ tỷ, cảm ơn ngươi nhiều, ngươi…….
.
dừng lại ở đây đi nha”
Cảm nhận một lực mạnh mẽ táp về phía mình nhưng Kiều Sở không né tránh, chỉ khẽ hỏi: “Muội muội tốt, ngươi cho rằng ta cùng ngươi hỗ trợ nhau là vì cái gì? Trận đầu tiên thật sự cứ như vậy là xong rồi sao? Ngươi khẳng định có thể tự mình ứng phó với những tình huống tiếp theo?”
Kiều Dung rùng mình, nhớ tới lời quan nghi lễ, trận đầu tiên tỷ thí, mỗi tổ sẽ chọn ra hai người tiến vào vòng sau.
Nhưng ngộ nhỡ bước ra khỏi cánh cửa này là đã thắng rồi thì sao, nếu để Kiều Sở ra ngoài, e là ván thứ hai Kiều Sở chính là kình địch của nàng, nhưng nếu đúng như lời Kiều Sở nói thì…………….
Trong lòng nàng đắn đo một hồi mới nghiến răng nghiến lợi kéo Kiều Sở đi cùng.
Hai người khép cửa lại, cánh cửa vừa đóng bên trong phòng lại rơi vào một mảnh tối đen, ngoài phòng ánh mặt trời rực rỡ.
Kiều Sở khẽ thở dài, thì ra những giá sách dày đặt bên trong kia còn có tác dụng ngăn lại ánh sáng.
Có người lẻn ra ngoài xong rồi mà người bên trong còn không hay biết gì.
“Kiều Sở, giờ làm sao?”
Giọng Kiều Dung đầy hoang mang, Kiều Sở nhìn xung quanh, phát hiện phía sau căn phòng này là một hành lang hình bầu dục, chính giữa là một nhà thủy tạ, hơn mười phòng dựng lên xung quanh