Trầm Thanh Linh đang mải hồi tưởng nên không phát hiện ra bọn họ là điều dễ hiểu, nhưng tai Thượng Quan Kinh Hồng thì rất thính, nhẽ ra phải phát hiện có người mới đúng, nhưng không rõ vì sao hắn lại không lên tiếng, thẳng cho tới khi Trầm Thanh Linh phát hiện có người, hắn mới cùng Trầm Thanh Linh quay đầu nhìn lại.
Nàng vốn cũng không muốn phá hỏng bầu không khí của bọn họ, thật tâm vẫn còn muốn nghe Thanh Linh nói cho xong, trong lòng nàng cũng dị thường thăng trầm, mặc dù từ trước đã sớm đoán ra Thanh Linh là người hiện đại, còn là người bên cạnh Tần Ca, nhưng dù sao cũng chỉ dừng lại ở mức đoán thôi, bây giờ nghe chính miệng Thanh Linh xác nhận, thử hỏi nàng không chấn động sao được.
Đáng tiếc cổ họng lại không chịu nghe lời gì cả.
Đêm nay quả là lắm chuyện kinh động, vừa nãy Phương Minh mới nói cho nàng nghe một việc Thượng Quan Kinh Hồng đã làm, còn trước mắt lại đến lượt chuyện của Thanh Linh.
Vừa rồi phẫn nộ đau thương, nàng đã ẩn ẩn cảm thấy một cỗ tanh ngọt xông lên cổ họng, cũng phải gian nan lắm mới có thể bình ổn tâm trạng, nếu không đã rất khó đảm bảo bệnh sẽ không phát tác.
Lúc này chẳng biết sao yết hầu chợt ngưa ngứa, nhịn không được mà ho nhẹ một tiếng.
Mặt mày Trầm Thanh Linh hơi có vẻ cảnh giác, không nói gì, còn Thượng Quan Kinh Hồng lên tiếng hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”
Khẽ liếc nhìn vầng trăng sáng tỏ trên cao, Kiều Sở ảm đạm cười: “Ngày tốt cảnh đẹp, các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ là muốn tìm Đông Ngưng thôi, muội ấy ở đâu?”
Vừa rồi thấy bộ dáng hai người bọn họ ngươi nồng ta nồng, nhẽ ra tâm tình của Thượng Quan Kinh Hồng phải tốt lắm mới đúng, sao sắc mặt lúc này lại có vẻ khó coi vậy? Có điều Kiều Sở vì nghĩ đến Đông Ngưng cho nên thần sắc vẫn khá là hòa hoãn cùng hắn nhìn nhau.
Chỉ có Phương Minh ở bên cạnh là hơi khiếp sợ hành lễ với hắn.
Trầm Thanh Linh bỗng nói: “Đông Ngưng không được khỏe, đã đi ngủ rồi.
Tối nay là sinh nhật của Thanh Linh, không bằng Kiều phi cũng ở lại cùng chúng ta uống chén rượu đi?”
“Cám ơn, không cần, các ngươi cứ từ từ tán gẫu”
Ra tối nay là sinh nhật của Thanh Linh nha.
Kiều Sở phần nào hiểu được, nàng cũng tự nhận mình tu hành chưa đủ, bản thân không thể nào hào phóng quên đi những chuyện trước kia giữa nàng và vị Trầm tiểu thư này, vì thế nàng đáp lại một câu, lời cũng cố ý nói không trọn vẹn, làm cho người ta nghe qua phải vừa hoảng vừa ngứa ngáy tâm can, đang muốn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, nàng gắng nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được, cúi người nôn ra.
Cái cảm giác giống như bị đào tâm đào phế này quả thật vô cùng khó chịu, nhưng nàng nửa ngày còn chưa ăn uống gì cho nên không có gì để nôn, rốt cuộc cũng chỉ ói ra được một chút nước.
Nàng đang lo nghĩ có khi nào Trầm Thanh Linh cho là nàng cố ý, rồi còn Thượng Quan Kinh Hồng có khi nào phẫn nộ đánh mình hay không, mà một bàn tay to đã phủ trên lưng nàng vỗ vỗ, nàng ngẩng đầu, chỉ vừa mới nói “Phương thúc, nơi này bẩn”, đã thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang nhíu chặt mày nhìn nàng.
Bọn họ đứng rất gần nhau, gần đến nỗi nàng có thể ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt trên áo bào tuyết trắng của hắn, cũng gần đến mức hắn có thể nhìn thấy nàng đang thảm hại thế nào.
“Rất khó chịu đi”
Hắn vẫn tiếp tục vỗ lưng nàng, sắc mặt càng phát ra khó coi.
Khóe miệng dính bẩn, nàng đang định lấy khăn ra lau, nhưng một mùi hương thơm mát đã đánh úp lại, nàng choáng váng, hắn bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực, tay cầm khăn cẩn thận lau miệng giúp nàng.
Là khăn của hắn à?
Ánh mắt hai người va chạm.
Trong mắt của hắn là một chút lãnh ngạnh, rồi lại như có thứ gì đó đang chậm rãi rong ruổi.
Tiếng bước chân cắt ngang trạng thái thất thần của nàng, Cảnh Bình và Cảnh Thanh đang từ trong rừng hoa đi tới, hai người nhìn thấy nàng đều có chút giật mình, Trầm Thanh Linh cười lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn về phía bên này.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra: “Ta về đây”
Vừa mới quay người, cánh tay đã bị người mạnh mẽ bắt lấy.
*****
“Ta sẽ quay lại sau”
Thượng Quan Kinh Hồng đưa nàng về phòng.
Hắn thi châm cho nàng, nói cái này sẽ giúp nàng bớt buồn nôn đi một tí, sau đó bảo Cảnh Thanh đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn với sắc thuốc cho nàng, nhìn