“Nếu người giữ ngươi lại là Trầm tiểu thư, ngươi cũng sẽ đồng ý ở lại sao?” Kiều Sở giãy, tránh khỏi người hắn, nằm xuống giường, tận lực để cho mình thả lỏng.
Thượng Quan Kinh Hồng không trả lời, hơi mị mâu, giống như đang dò xét nàng.
Kiều Sở cười, tiếp tục hỏi: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi cho rằng như thế nào mới tính là yêu một người?”
“Cho nàng đồ tốt nhất”
“Không.
Trầm tiểu thư có bao giờ đọc cho ngươi nghe bài thơ này chưa, xuất kỳ Đông môn, hữu nữ như vân.
Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn” (Ra khỏi cửa đông, mỹ nữ như mây, tuy là như mây, nhưng không phải thứ tâm ta mơ tưởng)
Trầm Thanh Linh chưa bao giờ nói cho hắn nghe, thậm chí hắn cũng chưa từng nghe qua! Ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hồng trở nên nguy hiểm: “Kiều Sở, rốt cuộc là nàng muốn nói gì? Vì sao Trầm Thanh Linh phải biết bài thơ này?”
“Nó thuộc về thế giới của nàng.
Đại ý có lẽ là, ba nghìn nhược thủy, chỉ thủ một bầu”
“Cái gì gọi là thế giới của nàng? Vì sao nàng lại biết đến thế giới đó?” Đôi mắt Thượng Quan Kinh Hồng khóa nhanh lấy nàng, càng tỏ vẻ nghi ngờ.
“Trọng điểm không phải cái đó”
“Trọng điểm chính là nàng muốn ta chỉ độc sủng duy nhất một người?”
Kiều Sở lắc đầu cười: “Cuối cùng ngươi vẫn không hiểu, không có yêu nhiều, yêu ít, hay yêu như nhau, mà chỉ yêu duy nhất một mình nàng, chỉ biết chạm vào một mình nàng”
“Nếu ngươi dùng tâm ý như vậy mà yêu một người, thì ngươi kia nhất định sẽ rất hạnh phúc, mà ngươi cũng thế.
Nếu không thì sẽ chẳng có ai có thể vui vẻ cả.
Bởi nếu ngươi yêu một người khác, người kia sẽ không thể vui được.
Cũng giống như nếu ngươi thật tâm yêu ta, nhưng ta lại yêu một người khác, ngươi nhất định sẽ không vui.
Người kia không hạnh phúc, ngươi cũng sẽ không hạnh phúc.
Cho nên, chẳng có ai được vui vẻ.
Chỉ khi ngươi một lòng làm mọi việc chỉ vì hạnh phúc của nàng thì mới có thể nói là ngươi chỉ yêu một mình nàng”
“Khi ngươi chỉ yêu người kia, thì vì nàng, ngươi sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì”
“Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi không thể đối với ta như vậy được sao?”
Nhìn gương mặt như mang ý cười của nữ nhân đang gối lên trên đùi mình, mi gian lại dày đặc vẻ ưu thương, lòng Thượng Quan Kinh Hồng chấn động, nhưng đột nhiên lại muốn trả lời rằng hắn có thể.
Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn.
Bỗng như nghĩ đến cái gì, hắn lập tức cuồng nộ nắm lấy cằm nàng: “Nàng hôn ta, nói muốn ta ở lại, nói những chuyện ma quỷ này, chính là vì sợ hai ngày sau ta sẽ không để cho nàng đi phải không? Cái gì mà chỉ khi ngươi yêu người kia, ngươi sẽ vì nàng làm bất cứ chuyện gì, ý nàng chính là muốn ta thả nàng đi, phải không?”
“Kiều Sở, nếu như ta yêu một thứ gì đó, chỉ khi ta có thể nắm nó trong tay, ta mới cho đó là yêu!”
………….
Cửa đóng sầm một cái thật mạnh, làm bản lề sau đó vẫn còn rung trong chấn động.
Kiều Sở tuyệt vọng nhắm mắt lại, phép thử của nàng cuối cùng đã có câu trả lời.
Chỉ ngắn ngủi trong hai đêm một ngày này, nhưng nàng có cái loại cảm giác, hắn thật sự yêu nàng.
Loại cảm giác này vừa rồi ở dưới địa lao lại càng hiện lên đặc biệt mãnh liệt.
Thậm chí hắn còn bỏ qua cả sinh nhật của Thanh Linh.
Hắn đã thật sự yêu nàng rồi!
Nhưng hắn sẽ không chịu buông tay!
Trừ phi nàng chết, nếu không nàng sẽ không thể rời đi.
Thượng Quan Kinh Hồng đã nhìn thấu lòng nàng, hắn cũng đã biết nàng chung quy không thể nhẫn tâm tự sát, bởi vì đứa bé trong bụng!
Cho nên hắn đặt ra thời hạn ba ngày, sau đó lại tìm cách trói buộc nàng.
Cái quỷ gì mà chỉ cần nàng muốn đi thì hắn sẽ cho nàng đi! Nàng ban đầu còn tưởng hắn muốn dùng ba ngày này khiến nàng ngốc nghếch yêu hắn, sau đó sẽ không muốn đi nữa, lại còn nhờ hoàng đế can thiệp để sau khi nàng đi rồi thì hắn cũng không thể dùng bộ tộc của Mịch La để uy hiếp nàng nữa.
Nhưng hắn