Tứ Đại, Mỹ Nhân lại được trả về cho nàng.
Nghe Tứ Đại lảm nhảm, bảo hắn ban đêm ngủ ở thư phòng.
Hẳn là ở cùng một chỗ với Trầm Thanh Linh rồi.
“Nương nương, không phải lão thân nói điêu đâu, y phục này chính là do Bát gia đặc biệt lệnh cho chúng ta may, nói nội trong vòng hai ngày phải hoàn thành, nói ra chỉ sợ nương nương không tin đó thôi”
Kiều Sở đang nghĩ ngợi việc quan trọng, mà bà ta ở một bên cứ không ngừng lải nhải, lòng nàng phiền não, thuận miệng đáp một câu: “Máy móc bổn hiệu làm việc thật hiệu quả”
Hai ngày thì chỉ có thể may bằng máy chứ không thể nào là do nhân công làm được, mà quần áo tự tay nhân công làm thì mới gọi là tốt nhất.
Lão bản nương liền cười: “Nương nương, thực ra bộ xiêm y này đã được chuẩn bị từ trước, là do nhân công viện làm ra đó, vốn chính là báu vật trong cửa hiệu nhà ta.
Nhưng còn thanh điểu đồ ngay vạt áo này là mới vừa thêu lên tức thì, vải hảo hạng nhất, thợ khéo tay nhất, Bát gia vì muốn đặc biệt cho nên mới bảo chúng ta thêu lên, nương nương xem, không phải là càng khiến nó thêm nổi bật a? Nương nương đã bao giờ nhìn thấy loại kim chỉ may vá nào tinh xảo như thế này chưa a?”
Nếu lão bản nương này vẫn nói mấy câu đại loại như y phục chất lượng tốt thế nào, phối với trang sức thế nào thì đẹp hoặc này nọ vân vân, chỉ e Kiều Sở vẫn chẳng mấy hứng thú, nhưng nghe nhắc đến kim chỉ thì trái lại khiến nàng sinh tò mò.
Đến lượt lão bản nương kia, mặc dù vẫn không ngừng om sòm, nhưng dù gì cũng là người bản lĩnh từng trải, biết đoán ý người qua sắc mặt, nhìn thấy Kiều Sở từ đầu chí cuối vẫn chưng ra bộ mặt dửng dưng, nhưng hiện tại lại ngưng mi nhìn, lập tức thuận thế nói: “Nương nương, kim này là dùng thâm quặng mỏ của Đông Lăng chế thành, còn chỉ là dùng lông da thú trân quý ở Bắc địa làm ra”
Lão bản nương nói tới đó thì dừng, Kiều Sở hiểu được bà ta là đang muốn thừa nước đục thả câu, ý muốn nói chỉ là mấy thứ nhỏ bé như kim chỉ gì đó mà đã trân quý như thế thì y phục này giá trị phải lớn đến cỡ nào.
Lại thê mắt nhìn áo bào được phụ nhân trải ra trên bàn.
Áo bào vừa rồi vẫn được phụ nhân nâng trên tay, nhưng nàng khi đó không được tập trung cho lắm, lúc này nhìn kỹ lại, mới thấy quả nhiên là rất khác biệt.
Váy lụa màu tử lam, nàng trước kia là nhân viên khảo cổ, nên vừa nhìn liền biết đây là loại vải vóc vô cùng tốt, trên váy thêu hoa, bên trên còn đính những viên bảo thạch đủ màu, chỉ những cái này thôi cũng đã khó đoán được giá trị, ở vạt bên phải chỗ ngực áo còn thêu một con thanh điểu đang nghển cổ hót.
Cái đầu của nó vô cùng xinh đẹp, hai mắt sắt long lanh phát sáng, đuôi mắt lại còn hàm chứa vẻ lưu luyến, khiến cho người ta nhìn rồi liền không thể dời mắt.
Nhìn một cái liền cảm tưởng là nó có thể duỗi cánh bay mà đi bất cứ lúc nào, sải cánh chao liệng trên bầu trời.
Sống động đến mức như vậy, quả nhiên là nhờ có viên hắc bảo thạch khảm trên mắt điểu, cùng những đường thêu tinh xảo minh mỹ, còn có cả sự khéo léo thạo nghề của người làm.
Mặc dù nàng không biết vì sao Thượng Quan Kinh Hồng lại phải thêu lên một bức đồ án như vậy lên quần áo, nhưng quả thực khiến nó nhìn qua rất có giá trị liên thành.
Tứ Đại tính cách trẻ con, đối với địch nhân giận thì vẫn hoàn giận, mà lúc này hai con mắt tỏa sáng như đèn pha, ngay cả Mỹ Nhân cũng phải tán thưởng một câu.
“Kiều chủ tử, gia đang ở thư phòng, nếu gia biết người thích nhất định gia sẽ rất vui”
Một bên, Phương Minh nhẹ nhàng thêm một câu.
Kiều Sở hiểu được ý tứ của Phương Minh, cũng biết Phương Minh vì chuyện đã lỡ tiết lộ cho nàng mà bất an, trong lòng hắn vẫn hy vọng nàng và Thượng Quan Kinh Hồng hòa hợp, hy vọng nàng có thể vì cái này mà đến thư phòng một chuyến, gặp Thượng Quan Kinh Hồng nói mấy câu.
“Nga, là vải gì mà tốt?”
Giọng của Lang Lâm Linh truyền từ ngoài cửa đến, Kiều Sở ngẩn ra, đã thấy Lang Lâm Linh đang dẫn theo vài người nữa tiến vào.
Nàng giật mình, chấn động tại chỗ.
Chớ trách sao nàng phải kinh ngạc đến vậy, nếu bỗng dưng trước mắt xuất hiện một người có bộ dáng giống mình y như đúc, khi ấy có muốn bình tĩnh cũng không được.
Nữ nhân đi bên cạnh Lang Lâm Linh, chính là Hải Lam?
Ngoại trừ một thân cổ