"Ngươi giết ta đi!"
▬▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬
Lý Sâm nhe răng hoác mắt.
Cù Kình nhào tới giữ hắn, Tề Vân Anh bịt miệng hắn, còn Tề Vân Nhược thì đã cưỡi lên ngựa chạy ra khỏi rừng, hướng về tây bắc.
"Là Vương gia người Hán, đuổi theo —" Trong đám người Khương có người hô lên một câu, thoáng chốc vó ngựa chuyển hướng, lũ lượt dí bắt Tề Vân Nhược.
Lý Sâm bấu vào nền đất, các đầu ngón tay rướm đỏ cả máu.
Tề Vân Anh với Cù Kình đều cúi đầu, chẳng nhìn về hướng Tề Vân Nhược lần nào nữa, chỉ kìm chặt Lý Sâm.
Cho đến khi trên dưới trăm người đã dần khuất khỏi tầm nhìn, Cù Kình lẫn các thị vệ liên can đồng loạt quỳ gối ngay ngắn trước mặt hắn.
Tề Vân Anh dõi về nơi Tề Vân Nhược biết mất, lòng từ từ nặng trĩu.
Bầu trời dần xuất hiện ánh sáng, hắn đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên không trung.
Trời Tây Bắc trong vắt, sạch sẽ một cách bất ngờ.
Đàn nhạn bay lượn.
Trong rừng, chim sớm mai hót vang những tiếng ríu rít thanh tao.
Chúng bình thản, không mảy may ảnh hưởng bởi cuộc chiến nửa đêm qua.
Ai thương một bóng hình, lẫn trong vạn trùng mây.[1]
Tề Vân Nhược điều khiển Hồng Tầm, tiếng vó ngựa sau lưng chẳng xa chẳng gần.
Y chẳng ngoái đầu xem, nắm chặt dây cương, chỉ nhìn tới trước.
Dường như Hồng Tầm hiểu tình hình nguy cấp, mất hết vẻ mệt nhọc, từ đầu chí cuối không chậm bước nào.
Tề Vân Nhược có thể nghe thấy tiếng Khương liên tục vọng tới từ đằng sau, trộn lẫn giữa tiếng chửi rủa và hét gào giận dữ.
Thình lình, có tiếng xé gió dội lại, y theo bản năng gập người xuống, một mũi tên bén nhọn xé không mà tới.
Y cắn răng, cặp bụng ngựa: "Gia—"
Thân Hồng Tầm trúng tên, hí vang một tiếng, càng chạy nhanh hơn.
Máu tuôn liên tục từ vị trí bên cạnh đuôi ngựa.
Tề Vân Nhược nén nước mắt, nói khẽ: "Gắng thêm chút nữa đi Hồng Tầm, thêm chút nữa thôi."
Khi Hồng Tầm còn cách vách núi khoảng chục trượng (>33m) lại bị trúng tên lần nữa, lập tức nhào đầu tới trước.
Tề Vân Nhược ngã khỏi ngựa.
Y nghe thấy tiếng la ó phấn khích sau lưng, nghiêng mình nhìn lướt qua mấy người đó, rồi lại nhìn về vách núi bên kia.
Y vuốt v e, thương xót thì thầm gọi Hồng Tầm rồi cọ mặt lên bụng nó.
Hồng Tầm giật giật cơ thể, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ.
Y đứng dậy, đột nhiên đi về phía vách núi, từ trên vách nhảy xuống.
"Hèn mạt!" Tên cầm đầu đám người Khương dừng ngựa, gào lên một tiếng giận dữ, đi tới vách đá thấy nước sông chảy cuồn cuộn đã cuốn trôi Vương gia người Hán đi mất.
"Làm sao giờ? Vương tử bảo phải bắt sống! Vậy mới ép được tướng lĩnh Ngọc Tự Quan đầu hàng!"
Thủ Lĩnh tộc Khương nheo mắt: "Vòng xuống từ bên kia đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Đúng."
Sông Vân chảy xiết, Tề Vân Nhược nổi nổi chìm chìm trong nước, nhanh chóng mất đi ý thức.
Từ khi Lý Dao dọn tới lều lớn của Bá Cách, Thành Tư Cật đã rời khỏi Vương đô của người Khương, nhưng hắn cũng không về Tân Nguyên quốc.
Bởi chuyện Ngọc Thự Quan thanh trừng thám tử đã đụng chạm vào quả tim hắn.
Cài thám tử vào trong Ngọc Thự Quan chính là tâm sức quan trọng của hắn, nếu bị Triệu Vĩ Đô bưng cả ổ đi, hắn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian công sức mới có thể thâm nhập vào lần nữa.
Ra roi thúc ngựa một mạch, hắn lại biết được một tin cực kỳ thú vị.
Tra Hà liên hệ người Tân Nguyên Quốc đang phân tán khắp nơi giả làm cướp đường hòng cản trở thời gian của Tư Đức.
Viên Phi Vũ tìm gặp Thành Tư Cật, thuật lại chuyện đã trải qua cho hắn nghe.
Hắn sờ cằm: "Chuyện này hay ho đấy chứ."
Giờ họ vẫn chưa nắm được tình hình đêm qua, không biết Lý Sâm có đúng đã chết vì bị Tư Đức dùng kế dây dưa thì giờ thật hay không.
Chẳng qua Lý Sâm muốn trở ra toàn vẹn e rằng khó đây.
Thành Tư Cật lẩm bẩm: "Tư Đức trắng trợn thẳng thừng hợp tác với chúng ta đã cho thấy ông ta nghĩ rằng chúng ta không tra được người chủ sau lưng ông ta là ai.
Cảnh Vương à? Khánh Vương ư? Chao ôi, không đoán được đâu."
Trước triều Hoằng, tổ tiên nhà họ Thành là một đại quý tộc, địa vị cao quý đã có trăm năm.
Một lần dấy binh hãm thành ép Mạt Đế tiền triều thoái vị, rồi được thời đoạn vẻ vang đỉnh cao hàng thiên niên kỷ.
Nhưng sau này người đánh hạ thủ đô Đại Hoằng lại chỉ là một kẻ vô danh tầm thường, gọi là thằng nhà quê cũng chẳng quá đáng.
Thành Tư Cật chậc chậc thở dài: "Người soạn sách sử Lý gia kể rằng khi ông cố nội ta chấp chính, các hoàng tử tranh giành quyền lợi, dân chúng lầm than, nóng lòng quy chụp chuyện anh em bất hòa trong xã hội do bọn ta mà ra.
Đấy, họ có thua ai đâu nào."
Viên Phi Vũ sa sầm mặt: "Nhưng trong quan, trừ tôi với Tra Hà, có lẽ chẳng được mấy người bình yên vô sự."
Thành Tư Cật đã nghĩ thông, cười bảo: "Ta thì nghĩ chưa chắc.
Tư Đức nắm rõ người trong quan, nhưng Triệu Vĩ Đô có lẽ không.
Ý định của họ là Lý Sâm◊ vừa xuất quan, ai có hành động gì là bắt lại hết.
Người của ta đâu có ngu, đâu ra mà ra hết."
Viên Phi Vũ gật đầu.
Đôi chủ tớ dẫn người men theo sông Vân về nước.
Thành Tư Cật suy ngẫm.
Nếu Bác Đột Khắc đã giết Lý Sâm◊, địa vị gã ta ở tộc Khương sẽ không bị ai làm lung lay nữa.
Thằng nhãi này dễ kiểm soát hơn Bá Cách, giống cha gã vậy, ngạo mạn, tự cho là đúng.
Nhưng nếu như sau đó Tư Đức hành động nhanh, giế t chết Bác Đột Khắc, hắn sẽ chẳng vui nổi.
Cái cậu Bá Cách kia rất gian trá, khó lừa.
Lỡ cậu ta hòa hợp với công chúa Lý, công chúa Lý cũng giúp...
Vương tử thứ ba của tộc Khương là ai nhỉ?
...
Viên Phi Vũ giật dây cương, ngắt ngang mạch suy nghĩ của Thành Tư Cật: "Quốc chủ, phía trước có người!"
Hắn giương mắt lên nhìn, thấy có người bị cây cổ thụ cạnh bờ sông Vân chắn ngang giữ lại, hình như người này vẫn còn ý thức, đang giữ chặt lấy cành cây khô.
Viên Phi Vũ thúc ngựa sang, càng lúc càng thấy người này quen quen, đến khi nhìn rõ là ai, gương mặt gã hiện ra nụ cười.
Gã ngoái đầu nhìn Thành Tư Cật.
Thành Tư Cật nhíu mày, trước tiên là xem xét quần áo người ta: "Thuần Vương Lý Sâm◊?"
Gã phất tay cho thuộc hạ vớt người lên: "Không phải Thuần Vương, là đứa ấm giường của hắn."
Thành Tư Cật gõ nhịp quạt xếp vào bàn tay, giọng điệu dửng dưng: "Cứu sống! Hỏi cậu ta giờ Thuần Vương ở đâu? Sống hay chết!"
"Rõ"
Một người Tân Nguyên quốc vỗ lưng Tề Vân Nhược để y ộc hết nước ra.
Sau khi y ói nước xong, nôn khan mấy cái, ngẩng đầu lên thì gặp ngay người mới thấy hồi sáng qua.
Y ngồi dưới đất nhìn Viên Phi Vũ một cách lạnh lùng, chẳng nói một lời.
"Ngươi nhận ra ta?" Viên Phi Vũ hỏi.
Thành Tư Cật suy nghĩ lắm.
Chẳng lẽ Thuần Vương dẫn nam sủng xuất chinh thật? Hắn(LS) nên biết sẽ nguy hiểm mới đúng.
Đêm qua họ giao chiến ở đâu? Sao người này lại ở đây? Rốt cuộc Thuần Vương đã chết chưa...!Hắn liếc sang Tề Vân Nhược, mắt sáng lên: "Cậu mặc quần áo của Lý Sâm? Cậu giúp hắn dẫn truy binh đi đúng không? Được đó, coi bộ Lý Sâm chưa chết."
Y liếc hắn.
Trông hắn như lại nhớ tới điều gì: "Ta nhớ ra rồi, Lý Sâm◊ dẫn nam sủng theo là người họ Tề.
Chậc, Tề gia đúng là mỗi đời một kém."
Nhắc tới, năm đó ông tổ Tề gia đã gây ra