Ngôi làng Sùng Tả ở Quảng Tây tọa lạc tại một nơi hẻo lánh ít người.
Vùng núi sâu thẳm cùng ranh giới chia cách nền văn minh, khi mặt trời chiếu xuống, bầu trời tỏa ra ánh nắng vàng óng.Tống Úc đứng trên một vách đá cao, chờ đợi thời khắc mặt trời lặn, cô đang chụp lại những áng mây trôi nổi xa xa.Hướng dẫn viên địa phương nhìn thấy cô phía sau cùng, huýt sáo nhắc nhở : “Đi nhanh lên nhé, trời sắp tối rồi.”Hướng dẫn viên tên Chú Vương, là một người nông dân sống ở dưới chân núi, khoảng hơn 40 tuổi, làn da màu đồng nhuộm lên sự vất vả trên miền đất canh tác, quanh mắt có nếp nhăn sâu, trên tay chú hầu như là vết chai sạn, vừa nhìn đã biết là kiểu người chăm chỉ cần mẫn.Khoảng thời gian này chú Vương ngày nào cũng dẫn đội khảo sát thực địa ra vào núi, suốt ngày bận bịu với những công việc nặng nhọc nhưng không bao giờ than vãn.Tống Úc nhìn chú cười cười, cô tắt máy ảnh, đuổi nhanh theo nhịp bước của những người ở trên.Lần này Viện xã hội học lên núi nghiên cứu một bộ tộc đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm, văn hóa bộ lạc của họ rất khác với văn hóa dân tộc hiện có, họ sống một lối sống gần như nguyên thủy.Dự án nghiên cứu nhận được sự đồng tình của tất cả các bên, thậm chí cả những lãnh đạo thuộc hội cấp bảo mật cũng theo đội khảo sát lần này.Rất nhanh chóng, Tống Úc đã đuổi kịp theo bước chân của những người phía trước, cô gặp được Triệu Hâm Hâm đang vác theo máy quay phim và Viện trưởng viện nghiên cứu Lý Chấn trước đó.Triệu Hâm Hâm cầm bình nước trong tay, một bên vừa nôn khan một bên dùng nước súc miệng, sắc mặt nhợt nhạt cùng cực.“Vẫn chưa đỡ hơn à?” Cô bước qua một bãi nôn của anh ta.Triệu Hâm Hâm đang đau khổ xua tay với cô.Sau cuộc khảo sát ngày hôm nay, vừa hay anh ta gặp được cảnh người trong bộ lạc chế biến món ăn, không phải con gì lạ mặt, mà chính là một con chuột to đùng.Triệu Hâm Hâm phụ trách việc quay phim, anh quay không sót khung hình nào, bây giờ chắc nhớ lại cảnh tượng khi đó, quả thực là không nhẫn nhịn được nữa.Lý Chấn nhìn dáng vẻ anh hiện tại, cũng không lạ lẫm gì, vừa cười vừa giúp anh vuốt lưng.
Ông an ủi, nói : “Cậu đừng xem nó là chuột, xem nó như là thịt bình thường thôi là được.”Vừa nghe tới từ “chuột”, đầu óc Triệu Hâm Hâm tê rần lại, lại “Ọe ~~~~~” một hồi.“Đừng, đừng nhắc từ đó với cháu nữa.” Họng anh bị nôn khan mà đau rát cả ra.Tống Úc âm thầm lùi lại vài bước chân, nhìn thấy bình nước của anh hết nước, cô đem chai nước khoáng trong túi ra cho anh.Lý Chấn cười càng to hơn : “Hahaha, được được được, không nhắc tới nữa.
Vừa bắt đầu thì đúng là sẽ có chút không quen.”Ông nhìn sang Tống Úc, “Cháu không sao chứ?”Tống Úc lắc đầu : “Vẫn ổn ạ, có lẽ do cháu nhìn nhiều rồi.”Khi trước còn ở rừng mưa, cô thường nhìn thấy hội người Đáp Khắc Ngõa Nhĩ lột da khỉ, con khỉ sau khi bị lột da, giống đứa trẻ con mới sinh.
Lúc đầu cô cũng không quen, nhưng sau đó cũng hiểu ra.
Ở trong mắt cô đó là thứ rất kinh tởm, nhưng nó xuất phát từ nhận thức mà cô có được về xã hội mà cô đang sống, nhưng đối với những người dân bộ lạc mà nói, nó chỉ là thức ăn nuôi sống họ mà thôi.“Phải rồi, tôi quên mất là cháu từng ở Amazon.” Lý Chấn nhớ lại : “Tiếc là giáo sư Bùi không quay về được, nếu không cậu ấy có thể nói chuyện với cháu về chủ đề này nhiều hơn.”Dự án nghiên cứu lần này, vốn dĩ người dẫn đội khảo sát không phải là Lý Chấn, nhưng vì người dẫn đội ban đầu được chỉ định vẫn còn đang trong Amazon, không ai liên lạc được với người đó, cho nên ông mới phải tạm thòi dẫn đội.Sau khi Tống Úc nghe xong, cô nghĩ chuyện mất tín hiệu là chuyện lớn, còn đề nghị cử người đi tìm, nhưng Lý Chấn thì lại rất bình tĩnh, ông nói giáo sư nhân loại học hay phải đi vào vùng rừng núi xa xôi để nghiên cứu thực địa, mất liên lạc chỉ là chuyện thường thấy.Hơn nữa nhìn thái độ của Lý Chấn, thì chắc là ông rất tin tưởng vào năng lực của giáo sư nhân loại học này, không tỏ ra chút lo lắng nào.Hai tiếng leo bộ đường núi, Triệu Hâm Hâm nôn cả dọc đường, cuối cùng cũng ổn định lại được khi chuẩn bị tiến vào làng.
Đội khảo sát sẽ ở trong thôn làng này, còn những lãnh đạo cấp cao sống trong một ngôi nhà ba tầng do ủy ban làng xây dựng.Họ ăn tối tại bãi đất trống bên ngoài ủy ban, trên mặt đất có hai cái bàn tròn, ai đến trước thì ăn trước.
Triệu Hâm Hâm ăn không nổi, anh đi tìm đội ngũ nhân viên lấy điện thoại.Bởi vì những người tham gia vào dự án khảo này có mức độ được bảo mật rất cao, cho nên tất cả những đoàn viên khảo sát đều phải giao nộp lại điện thoại, buổi tối sau khi công việc kết thúc, sẽ có năm phút thời gian sử dụng, báo bình an cho người nhà.Vợ của Triệu Hâm Hâm đã mang thai bốn tháng, mỗi năm phút hàng ngày này, anh đều dùng điện thoại để gọi điện nói chuyện với vợ.Tống Úc là người duy nhất không dùng điện thoại, cô không có ai để báo bình an, người mà cô muốn gọi nhất cũng không nhận được điện thoại của cô.Cô sờ sờ vào tượng rối gỗ trong tay, dự định quay xong bộ phim trong tay sẽ quay trở lại Amazon.-Bầu trời trong thôn khỏang 4-5 giờ chiều đã sẩm tối, không có hoạt động vui chơi nào diễn ra, nên khiến cho buổi tối trở nên dài đằng đẵng.Bởi vì nhà trống trong thôn không nhiều, đoàn khảo sát sống rải rác trong nhà dân, Tống Úc và Triệu Hâm Hâm sống trong một ngôi nhà của một ông lão đơn côi.Ông lão ở cùng với cháu mình, họ ngủ rất sớm, Triệu Hâm Hâm hẹn đánh bài với vài người trong đội, anh ta đem theo baì poker và đèn pin đi sang nhà bên cạnh, ngày mai đội khảo sát không lên núi, đánh bài muộn một chút cũng không sao.Khoảng chín giờ tối, trời đổ cơn mưa.Mưa trong thôn núi không giống mưa ở thành phố, nước rơi từ mây xuống, giống như hơi nước được ngưng đọng trong không khí, trút xuống sau khi được bão hòa, đến nhanh mà đi cũng nhanh.Gió thổi bên chiếc cửa sổ gỗ, mưa trút vào trong.
Hơn nửa chiếc bàn gỗ bị thấm nước loang lổ.
Tống Úc ngủ không được ngon, cô nghe thấy một tiếng “bộp” liền bị đánh thức.Cô giơ tay sang bên cạnh giật dây đèn, bóng đèn sợi đốt treo giữa trần nhà sáng lên, căn phòng được bao trùm trong một màu vàng mờ ảo.Đèn đột nhiên sáng khiến Tống Úc nheo mắt lại, cô nhìn về phía âm thanh, hóa ra con rối gỗ đặt trên bàn bị gió quật ngã, lăn xuống sàn xi măng.
Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, nhặt con rối từ dưới đất lên, nghiêm túc kiểm tra nó một lượt.Sàn bê tông rất cứng, gỗ lâu năm bền mà giòn, một góc nhỏ của con rối vỡ bị vỡ ra.
Mưa ngoài trời đã tạnh từ lâu, có cơn gió lạnh lẽo lùa vào phòng, nhiệt độ buổi tối ở đây khá thấp.Những ngôi nhà trong làng san sát nhau, cô nghe thấy được tiếng đánh bài ồn ã phía căn nhà bên cạnh, Tống Úc cầm con rối gỗ trong tay, khoác áo khoác, cuộn lại cuốn kịch bản không biết đã sửa đổi bao nhiêu lần, đút vào túi áo, ra ngoài.Cô mượn ánh trăng rồi đi lang thang không có mục đích, bất tri bất giác đi tới trụ sở ủy ban thôn, có lẽ bởi vì chỉ có ngôi nhà này có ánh đèn sáng nhất.Ngoài sân có một chiếc bàn vuông bằng tre cho bốn người ngồi, bên trên bày một bộ ấm chén, đồ sứ men ngọc rất tinh xảo, có một nồi nước được đun trên bếp hồng, khói tỏa ra nghi ngút.Tống Úc nhìn xung quanh nhưng không có ai, cô đang tự hỏi không biết có phải là vị lãnh đạo nhàn rỗi nào đó muốn ra đây pha trà hay không, uống được một nửa thì có việc phải đi.Những ngày qua, hành trình của lãnh đạo và nhân viên đội khảo sát không khớp nhau, đoàn khảo sát chủ yếu tới các miền núi xa xôi để làm khảo sát thực địa, còn phần lớn các lãnh đạo sẽ phụ trách công việc hội họp, bàn bạc thảo luận kế hoạch xóa đói giảm nghèo.Chỉ có Lý Chấn sẽ báo cáo lại với ủy ban thôn làng sau mỗi khi cuộc khảo sát kết thúc.
Tuy là Tống Úc biết rõ có rất nhiều những lãnh đạo cấp cao cũng sống trong làng nhưng chưa từng gặp được mặt, cô do dự một lúc cũng không muốn làm phiền tới ai nên quay người định rời đi.“Vừa tới sao đã đi rồi?” Có giọng nói già dặn và cởi mở vang lên.Tống Úc sững người, cô quay đầu theo tiếng âm thanh phát ra, nhìn thấy một bóng người đi xuống trên hành lang tầng hai.Người đàn ông mặc bộ áo dài sạch sẽ, là một kiểu ăn mặc rất già dặn, tóc đã lốm đốm bạc, hơi thưa nhưng được chải chuốt rất gọn gàng.Lưng ông rất thẳng, cơ thể được chăm sóc rất tốt, không có bụng phệ, cũng không có phong thái của người già.
Tuy là trên khuôn mặt đã có nhiều dấu hiệu tuổi tác nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông nhất định là người rất anh