Bảy ngày sau Xích Tung Hoành mọi vết thương đã lành tuy nhiên vì tẩu hoả nhập ma nên y không thể sử dụng toàn bộ công lực như lúc trước.Nếu là người khác tẩu hoả nhập ma không phát điên thì cũng mất hết công lực nhưng võ công của Xích Tung Hoành khác người nên công lực không bị mất đi tuy nhiên hiện tại y chỉ sử dụng được hai, ba thành công lực. Hằng ngày Xích Tung Hoành, Cố Thành và Cố Bình Sinh vào rừng săn bắt và chặt củi, Xích Hoành Trung săn thú, Cố Thành đốn củi còn Cố Bình Sinh lượm củi. Hoặc họ lái thuyền tự chế ra biển bắt cá, từ ngày có Xích Tung Hoành cuộc sống ba người họ Cố đã đỡ vất vả hơn nhiều, Xích Tung Hoành và Cố Thành mỗi tối đến lại uống rượu bàn chuyện, căn nhà nhỏ trở nên vui vẻ và ấm áp hơn bao giờ hết.Đến một hôm đang uống rượu Xích Tung Hoành không nhịn được phải hỏi Cố Thành:“Cố đệ, chúng ta bây giờ đã là người một nhà, ta có một điều canh cánh trong lòng hôm nay nhất định phải hỏi...”Cố Thành đang vui vẻ sắc mặt chợt sầm lại, Tư Đồ Mạt ngồi bên cạnh ông cúi đầu thấp xuống còn Cố Bình Sinh vẫn vui vẻ ăn thịt lợn rừng. Cố Thành ngần ngừ nói:“Xích đại ca cứ hỏi...”Xích Hoành Trung hỏi:“Tại sao khi nói đến tương lai của Sinh nhi thì đệ và muội phu lại đau buồn đến vậy? Chúng ta là huynh đệ, đệ cứ nói ra biết đâu người đại ca này lại giúp được cho đệ?”Hai mắt Cố Thành đỏ hoe, may mà ông cố gắng kiềm chế không để nước mắt trào ra, Tư Đồ Mạt cúi đầu xuống thấp hơn nữa còn Cố Bình Sinh đã ngừng ăn. Cố Thành nghẹn ngào nói:“Thật không dám dấu đại ca, Sinh nhi... Sinh nhi... Ôi! Nó mắc dị chứng nan y không thể sống quá hai mươi tuổi...”Xích Tung Hoành có biến cố nào mà chưa trải qua nhưng nghe tin này cũng phải chấn động, nam tử hán như y suýt chút nữa nước mắt cũng trào ra. Y và Cố Bình Sinh tuy quen biết chưa lâu nhưng y yêu thương cậu không khác gì con ruột vậy mà ông trời nỡ lòng nào cướp mất niềm an ủi tuổi già của y? Xích Tung Hoành sững sờ không nói được lời nào còn Cố Thành thì tiếp tục kể lể trút bầu tâm sự chất chứa bấy lâu nay:“Sinh nhi từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên, vào năm bảy tuổi nó bệnh thập tử nhất sinh đệ và tiện nội hết cách lái thuyền vào đất liền tìm đại phu, may mắn là đại phu chỉ mới xem mạch nó đã bình ổn trở lại nhưng ông ta nói Sinh nhi mắc phải dị chứng chưa thấy bao giờ, e rằng không sống quá hai mươi tuổi... Ôi! Là tại đệ! Tại đệ vô dụng không sinh được cho Sinh nhi một cơ thể khoẻ mạnh để nó phải bị bệnh tật dày vò đến tận ngày nay... tại đệ! Tất cả là tại đệ...”Cố Thành nói tuy đơn giản nhưng vào cái đêm Cố Bình Sinh bệnh thập tử nhất sinh thì trời mưa to gió lớn còn đại phu phải vào đất liền mới tìm được, từ đảo muốn vào đất liền phải tốn ba ngày, hôm đó Cố Thành mặc kệ mưa gió, bất chấp sóng dữ chèo lái con thuyền nhỏ bé chòng chành suốt ba ngày ba đêm còn Tư Đồ Mạt ôm chặt Cố Bình Sinh, bà đối mặt với sóng to gió lớn chỉ biết nhắm chặt cầu trời khấn phật cho tai qua nạn khỏi. Hai con người đã ba mươi tuổi đội gió đội mưa đội cái lạnh buốt giá tận xương tuỷ che chở cho Cố Bình Sinh cho đến lúc thuyền cập vào bờ. Vào đến bờ họ phải đi bộ thêm hai ba chục dặm nữa mới tìm được một ngôi làng sau đó vì lúc họ đến làng trời đã khuya họ phải gõ mười mấy cửa nhà đại phu mới có người chịu khám cho Cố Bình Sinh, kết quả đổi lại là một sự thật nát ruột nát gan.“Đệ vì cứu Sinh nhi đã đi khắp mọi nơi tìm danh y chữa trị nhưng bọn họ đều lắc đầu hết cách, thậm chí ngay cả thần y Hoạt Hoa Đà đứng đầu thiên hạ đệ cũng tìm đến nhưng ông ấy cũng nói Sinh nhi mắc phải dị chứng chưa từng xuất hiện trong lịch sử, chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi, ông ấy còn gọi là “đại hạn hai mươi tuổi” hơn nữa ông còn nói mỗi lần bệnh tình tái phái thì sẽ phải hứng chịu cơn đau không gì tả xiết, như bị ngàn đao phanh thây lóc thịt. Lúc Sinh nhi năm sáu tuổi đệ thường thấy Sinh nhi đau đớn đến chết đi sống lại đệ bèn đưa vào đất liền tìm đại phu chữa trị, có lẽ lúc đó họ vẫn chưa nhận ra dị chứng của Sinh nhi hơn nữa sau đó đệ không bắt gặp Sinh nhi đau đớn nữa nên nghĩ nó đã hết bệnh không ngờ nó sợ đệ và mẹ nó đau lòng nên mỗi lần bệnh tình tái phát nó đều cắn răng chịu đựng không cho ai biết. Ôi! Thằng bé nhìn bề ngoài yếu ớt hiền lành thực ra bên trong lại vô cùng cứng cỏi. Từ sau khi gặp thần y bọn đệ đã từ bỏ ý định chữa khỏi bệnh cho Sinh nhi, bây giờ bọn đệ chỉ cần Sinh nhi sống một cuộc sống bình dị và vui vẻ, tận hưởng mọi niềm vui có thể có là đủ rồi. Đó là tất cả những gì đệ có thể làm cho Sinh nhi, hy vọng nó có thể sống vui vẻ đến...”Nói đến đó nước mắt lại trào ra, Xích Tung Hoành cũng không nhịn được rơi lệ theo, hai hán tử cứng cỏi cuối cùng cũng phải rơi lệ. Tư Đồ Mạt im lặng nhưng lệ cũng đã rơi chỉ có Cố Bình Sinh im lặng không nói gì.Thần y Hoạt Hoa Đà được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất thần y, năm nay đã sống hơn hai trăm năm, y thuật bác đại tinh thâm thậm chí người chết có thể khởi tử hoàn sinh nhưng tính hình ông ta cổ quái, “chỉ chữa người chết” không biết bao nhiêu tao nhân danh sĩ, võ lâm cao thủ, danh gia vọng tộc thậm chí Đương kim thánh thượng Võ Tắc Thiên ông ta cũng không thèm chữa trị. Lại nói Hoạt Hoa Đà ngự tại đỉnh Vạn Hoa cách đảo vô danh mười tám ngạn dặm không kể lộ trình trên biển. Năm đó hai vợ chồng họ Cố vượt qua trăm núi ngàn sông, tận dụng mọi phương tiện có thể mất gần hai tháng mới đến được Vạn Hoa Sơn không chỉ thế còn phải trèo lên đỉnh Vạn Hoa cao một ngàn trượng, đến nơi Hoạt Hoa Đà không chịu tiếp bọn họ phải quỳ ở trước cổng suốt bảy ngày bảy đêm đến khi Hoạt Hoa Đà vô tình liếc qua Cố Bình Sinh một cái ông ta mới chịu khám bệnh cho cậu, có lẽ trong mắt Hoạt Hoa Đà lúc đó Cố Bình Sinh đã là một nửa người chết. Bệnh Hoạt Hoa Đà không chữa được thiên hạ không ai chữa được, Xích Tung Hoành lau nước mắt rồi nhẹ nhàng hỏi:“Cố đệ, đệ đã từng nghe đến Đẳng Thập Ma Quân Bảng chưa?”Cố Thành cũng tự lau nước mắt, cố nén đau thương rồi nói:“Đệ không phải người trong giang hồ nên chưa nghe!”Xích Hoành Trung nói:“Trong giang hồ trước đây có một người tên Trác Cuồng Sinh tự xưng là Giang Hồ Danh Sĩ, y học vấn tinh thâm, quen biết rộng rãi kể cả bạch đạo lẫn lưỡng đạo, y sau năm mươi năm hành tẩu giang hồ đã viết ra một bảng danh xách gọi là Võ Lâm Bảng xếp hạng hai mươi cao thủ mạnh nhất hắc bạch lưỡng đạo sau này truyền nhân của y lại phân ra thành Thanh Vân Bảng gồm mười cao thủ bạch đạo và Đẳng Thập Ma Quân mười cao thủ hắc đạo. Đại ca trong Hắc Bảng xếp thứ sáu, biệt hiệu là Xích Đế...”Cố Thành tròn mắt kinh ngạc rồi buồn bã nói:“Đại ca thật lợi hại, không ngờ đại ca là võ lâm cao thủ hơn nữa còn đứng thứ sáu trong hắc đạo!”Xích Tung Hoành muốn vui cũng không vui nổi, y nói tiếp:“Trong hắc đạo chia làm lưỡng phái lục đạo, ta là môn chủ của Sát Tâm Đạo, một trong lưỡng phái lục đạo. Có một kẻ gọi là Ma Tông Tông Chủ Vũ Nhất Hàng cũng là kẻ đứng đầu Hắc Bảng, hắn ta ba lần bảy lượt truy sát ta sau đó lại cố tình thả ta, sỉ nhục ta hết lần này đến lần khác, ta vì báo thù rửa nhục mà gấp gáp luyện công kết quả bị tẩu hoả nhập ma nhưng không ngờ đệ tử của Vũ Nhất Hàng là Trạch Dương nhân lúc ta bị tẩu hoả nhập ma phái người truy sát, may