Buổi tối ngày hôm qua Xa Vân Hề ngủ không ngon, mình sơ sẩy để Quan Di Tình biết địa chỉ nhà, nàng biết nữ nhân này sao dễ dàng buông tha cho mình. Nàng quyết định không trốn tránh nữa, phải xử lý Tổng tài phu nhân này mới được, mình như thế nào cũng không thể bị cô ta uốn cong. Nếu ngủ không được, vậy thì dậy sớm.
Buổi sáng, Xa Vân Hề nấu đồ ăn sáng. Ăn xong mới hơn sáu giờ rưỡi, nàng cầm túi của mình lên, đem điện thoại di động tắt máy. Nhanh chóng ra cửa đi làm. Đối với người ưa thích ngủ nướng mà nói, đây là lần đầu tiên thức dậy sớm như thế. Xa Vân Hề đi trên đường nhỏ cạnh đường dành cho ô tô, con đường buổi sớm thưa thớt trống vắng bóng người, lần đầu tiên cảm thấy mình thật vĩ đại, sao lại dậy sớm thế kia, nếu mẹ mà hay được, bà biết đâu sẽ hoảng hốt đến nỗi chạy ngay đến đây.
Chiều hôm qua đi bệnh viện, phỏng chừng mẹ cũng đã biết, hiện tại vẫn chưa nghe bà gọi điện thoại cho mình, kì lạ thật. Lẽ nào mẹ lớn tuổi nên thay đổi tính tình? Không thể đâu, dù tuổi tác có lớn nhưng tính tình thì không bao giờ biến đổi đâu nha. Xa Vân Hề sợ mẹ mình sẽ hành động bất ngờ gì, nàng lại không biết phải làm sao.
Ngày hôm qua mới biết địa chỉ Xa Vân Hề, sáng sớm hôm nay, Quan Di Tình rất sớm đã làm cơm. Lúc làm cơm xong gọi điện cho Xa Vân Hề thì nàng ấy tắt điện thọai, nàng ta sợ nên không ghé nhà chăng, nghĩ như vậy nên Quan Di Tình đến nhà của nàng ấy, gõ cửa hồi lâu cũng không ai ra mở. Đến phòng cạnh bên hỏi mới biết người kia đã sớm rời nhà. Lần này Quan Di Tình tức giận không nhẹ, Xa Vân Hề lại dám trốn nàng hử. Sau khi trở về nàng đem cơm đóng gói, mang về công ty, cô không tin Xa Vân Hề còn có thể trốn cô cả đời.
Xa Vân Hề ở trên đường đi hơn một giờ, sau đó lại ngồi mấy trạm giao thông công cộng mới đến công ty. Lần này thật sự rèn luyện thân thể, nhưng mới vừa bước vào văn phòng gặp thủ trưởng của mình, Lý Hoan, nói cái gì tổng giám đốc tìm mình. Nghe đến mấy câu này, Xa Vân Hề biết mình tiêu đời roài, Tổng tài phu nhân lần này đã triển khai hỏa lực.
Xa Vân Hề ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc qua lại bồi hồi, ba người thư ký của tổng giám đốc nhìn thấy như vậy liền cảm thấy kỳ quái, người này làm sao cứ như lão già đứng ở đây đi tới đi lui. Vừa rồi tổng giám đốc đi vào tựa hồ sắc mặt không hề tốt đẹp gì, không lẽ nguyên nha do người này gây ra. Tất cả thư ký đều nhìn chằm chằm Xa Vân Hề trông nàng như động vật trong vườn thú, nhìn mỹ nữ khả ái kia cứ đảo quanh qua lại, đáng yêu cực kỳ.
Xa Vân Hề do dự hồi lâu cũng không dám đi vào, nàng sợ a, người phụ nữ kia nổi giận lên muốn ăn thịt người. Trong lòng thấp thỏm bất an, sớm biết như vậy sẽ không sớm ra ngoài, hại mình ngủ cũng không liền giấc. Vừa ở trong lòng trình cáo lên tổ tiên, cầu khẩn chuyện này nhanh nhanh kết thúc.
Bản thân ở ngoài cửa đi qua đi lại, nhìn thấy ba nàng tiểu thư ký kia đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Xa Vân Hề quyết tâm, miễn cưỡng đi vào. Tiến lên mở cửa, cửa vừa mở, vừa lúc bên trong người kia cũng mở cửa ra, liền như thế, Xa Vân Hề đổ người về phía trước một mạch ngã lên người vị nào đó.
Xa Vân Hề cảm giác phía dưới mặt mình cực kỳ mềm mại, rất thoải mái, không có cảm giác đau đớn, Xa Vân Hề nghĩ sao thật kỳ quái nha. Tay chống đỡ, ngẩng đầu lên nhìn phía dưới của mình là cái gì mà sao êm dịu vậy. Vừa nhìn qua xác định đây là ngực của nữ nhân, thật là ngoài dự đoán.
"Cô làm gì mà nhìn chằm chằm vậy?" Âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai, trong lời nói còn nghe được tia phẫn nộ.
"Ư?" Xa Vân Hề nhìn về phía cái người đang nói chuyện, vừa nhìn đến đã lạnh run cả người, cả người lập tức rùng mình. Mau mau bò dậy, là Quan Di Tình sao, nàng làm sao mỗi lần đều đụng trúng vào nữ nhân này. Ba tiểu thư ký cũng mau tới giúp một tay, vốn tổng giám đốc đang bực bội chuyện gì đó, bây giờ lại bị đụng trúng thế này, không phải làm cho các nàng chịu tội sao?
"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?" Một tiểu thư ký hỏi. Tổng giám đốc phát hỏa, hỏa khí phát ra ngút ngàn như thế này thì ai có thể thay các nàng gánh tội đây a.
"Không có chuyện gì, ba người các cô đi ra ngoài, tôi không gọi các cô, các cô không được vào." Sau đó lại chuyển hướng đỡ Xa Vân Hề, còn lớn tiếng nói: "Cô theo tôi lại đây." Vừa nói vừa hất tay một cái lập tức trở lại ghế làm việc.
Ba tiểu thư ký thấy thế nhanh chóng rời phòng làm việc, bên trong có người thay các nàng chịu tội rồi, các nàng từ lâu cảm động đến rơi nước mắt nha.
Xa Vân Hề đứng ở vị trí cửa vào, nàng hiện đang hãi sợ a, chân còn đang không ngừng run cầm cập. Thật sự rất muốn tìm cái hang chuột để cho mình chui vào đào tẩu, hai tay đan vào nhau, cúi đầu không nhìn tới Quan Di Tình. Ngày hôm nay nàng có lỗi trước, vì lẽ đó không phát biểu ý kiến.
Quan Di Tình từ khi ngồi vào ghế làm việc, hai mắt vẫn không hề rời Xa Vân Hề. Cô muốn nhìn một chút người này rốt cuộc muốn làm gì, sáng sớm hôm nay đi trêu ghẹo cô tức giận, bây giờ lại ngã trên người cô, toàn xem cô là đệm lưng, tựa hồ đây là lần thứ ba rồi. Chẳng lẽ nhìn cô trông giống đệm lưng sao, từ khi gặp phải Xa Vân Hề, cô toàn bị đè ép là nghĩa làm sao.
Tuy rằng không dám nhìn Quan Di Tình nhưng Xa Vân Hề có thể cảm giác được tầm mắt mãnh liệt đang nhìn mình. Nàng ở trong lòng tự nhủ: Làm bộ không biết, người phụ nữ kia hỏi cái gì đều giả vờ không biết.
Hai kẻ như vậy đã lặng im hơn 20 phút, Quan Di Tình cũng không có nhiều thời gian cùng Xa Vân Hề ở đây tốn kém. Cô lần đầu tiên biết Xa Vân Hề cũng có công phu nhẫn nại. Mang giày cao gót, vẫn duy trì tư thế đứng nửa giờ, không hề có một chút nào thỏa hiệp, nếu nàng không thỏa hiệp, Quan Di Tình cảm thấy vậy mình nói trước cho thỏa đáng.
"Cô muốn đứng như vậy tới khi nào?" giọng nói vẫn như trước, vẫn làm cho người ta có cảm giác yêu thích nhưng bên trong ý tức giận không hề giảm bớt.
Xa Vân Hề ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Quan Di Tình, nàng trước đây thường thường dùng chiêu này đối phó với mẹ, có lúc sử dụng rất được. Nàng cảm giác nếu dùng đối phó với Quan Di Tình hẳn là hữu hiệu, ngựa chết chữa thành ngựa sống.
"Tôi... Tôi... Xin lỗi." nước mắt ở khóe mắt Xa