Hiên Vương kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, mâu quang xem xét kỹ làm như có thể từ trong lời nói mà tìm được độ tin cậy.
“Vậy đứa bé rốt cuộc được mấy tháng?”
“Năm tháng, lúc ấy ta tìm đại phu. . . . . . Chính đại phu đã kiểm tra rồi nói là được năm tháng . . . . . .”
Hắn có tin hay không?
Trong lòng Lộ Nhi có chút lo lắng, hai mắt giống như con nai kinh sợ chớp mắt, thật là làm người ta thương tiếc!
“Hoang đường! Nàng cho rằng nói như vậy bổn vương sẽ tin tưởng sao? Lộ Nhi, bổn vương không ngốc, sẽ không tin tưởng những lời nói vô căn cứ này. . . . . .”
Hắn chợt buông lỏng tay, Lộ Nhi lảo đảo thiếu chút nữa ngã trên đất, khi đứng vững được thì thấy hắn đã đi tới đại môn.
“Này, ngươi không tin thì không tin, ngân phiếu của ta đâu? Dù sao cũng phải trả lại cho ta chứ?”
Đây là loại người gì vậy, sắc mặt biến đổi so với trong Xuyên kịch** kinh điển còn lợi hại hơn, một Vương gia quái dị, Lộ nhi thở dài nói.
**kịch hát Tứ Xuyên.
(Mọi người thường thấy người ta thay đổi mặt nạ liên tục mà rất nhanh không;)))
“Ngân phiếu?”
Hắn chợt dừng bước, thân thể hơi dừng lại, tiếp theo liền quay lại, trên mặt mang nụ cười giễu