“Hiên, không sao, hiện tại ta yên tâm. . . . . .”
Ánh mắt từ trên mặt của hắn rời đi, lại rơi vào trên mặt đứa trẻ, Lộ Nhi khẽ hỏi:
“Bé là nữ hay là nam?”
Diện mạo Hiên Vương rất đẹp, giống như lời của hắn, thật ra thì bất kể là nam hay nữ đều tốt.
“Nam hài!”
Hiên Vương cúi người, muốn cởi chăn ra, bỗng nhiên bé oa oa khóc lớn ——
Thời điểm bé khóc thút thít, căn bản cũng không mở mắt, hai mắt nhắm lại, cau mày, bộ dáng kia giống hệt như khi Hiên Vương muốn đồ nào đó.
“A. . . . . . Tại sao con khóc? Ta còn chưa động vào nó?”
Hắn muốn cởi chăn để cho Lộ Nhi xem một chút, nhưng bàn tay to của hắn rõ ràng còn chưa đụng phải tên tiểu tử này nha.
Tiểu tử này đang ăn vạ! Hiên Vương vô tội nhìn Lộ Nhi, nàng ha ha nở nụ cười:
“Có thể đói bụng!”
“Đúng, là đói bụng. Cô tên là Lộ Nhi? Nhanh cho bé ăn. . . . . .”
Ngưu tẩu vừa nói vừa lôi Đại Ngưu đi ra ngoài, Lộ Nhi nghiêng mình, cũng không cần