“Con. . . . . . tiểu tử chết tiệt, con gạt mẹ?”
Nhìn khóe miệng cong cong mất tự nhiên, hai mắt Lộ Nhi bốc lửa, có con trai như vậy sao?
Mới lớn như vậy đã biết đùa bỡn mẹ mình.
“Hiện tai không thể gọi mẹ dậy, con cũng không có cách nào khác. . . . . .”
Không có cách nào khác?
Lộ Nhi trợn mắt một cái, chuẩn bị nhắm mắt lại, tiếp tục tìm Chu công đáng yêu đi chơi.
“Mẹ, đồ của con đâu?”
Nhìn Lộ Nhi tức giận, Bảo Bảo vội vàng cười hì hì nhìn Lộ Nhi, làm nũng hỏi.
“Đồ? Đồ gì?”
Khóe miệng Lộ Nhi cong cong, tiểu tử này, thì ra là vì chuyện này.
“Mẹ, không phải là mẹ chưa nói với cha chứ?”
Bảo Bảo khoa trương há to mồm, biết ngay nữ nhân không tin được mà, đều nghe tai này ra tai kia.
“Nói gì?”
Tiếp tục giả bộ ngu ngốc, nữ nhân đều thích mang thù, mà tên tiểu tử kia, vừa rồi dám lừa gạt nàng.
“Quên đi, con tự đi tìm cha. Mẹ làm cho con, rất thất