Edit: Jess93
Văn Kiều và Túc Mạch Lan kinh ngạc nhìn Ninh Ngộ Châu, tưởng rằng các nàng nghe lầm.
Mặt mũi Túc Tinh cũng tràn đầy vẻ mờ mịt, lúng ta lúng túng nói: "Thế nhưng nếu ta và người thủ hộ cùng rời đi, Túc Tinh đại lục không có Túc Tinh đồ trấn áp, nó sẽ.."
Đột nhiên, Túc Tinh bỗng nhiên im lặng, một mặt hoảng sợ nhìn Ninh Ngộ Châu.
Nó giống như hiểu ý tứ của Ninh Ngộ Châu, bởi vì hiểu rõ, mới cảm thấy hoảng sợ.
Phản ứng của Túc Tinh khiến trong lòng Túc Mạch Lan căng lên, mơ hồ cảm thấy thứ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ trấn áp không đơn giản, nếu Túc Tinh đại lục mất đi nó..
Nàng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó, mặc dù nàng oán hận những người kia vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ mà hủy diệt Túc Tinh cốc, thế nhưng không có hận đến mức muốn hủy diệt toàn bộ đại lục.
Người tu luyện đối với đại lục nơi mình sinh ra, nuôi dưỡng mình trưởng thành, kiểu gì cũng sẽ sinh ra một loại tình cảm nào đó, bọn họ có thể oán hận người tu luyện đại lục này, nhưng rất ít người sẽ nhẫn tâm nhìn đại lục hủy diệt bởi vì một vài nguyên nhân.
Đại lục nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, cung cấp điều kiện cho bọn họ mạnh lên, vô tội biết bao, lại có lỗi gì?
"Phu quân, chuyện này..
Có phải là không tốt lắm?" Văn Kiều uyển chuyển nói.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, thần sắc trên mặt cực kì ôn hòa: "Đúng vậy, quả thực không tốt lắm! Chẳng qua tiếp tục như vậy cũng không được, chỉ cần để người đại lục này biết ý nghĩa của Túc Tinh đồ đối với Túc Tinh đại lục, nếu không loại tranh đoạt này sẽ vĩnh viễn không ngừng, cho đến khi người thủ hộ cuối cùng của Túc Tinh đồ cũng diệt vong, thậm chí Túc Tinh đồ cũng sẽ hủy diệt trong lúc bọn hắn cướp đoạt, như thế có gì khác Thiên Chi Nguyên?"
Văn Kiều nghe xong khẽ giật mình, cảm thấy hắn nói có lý.
Lúc ấy tình huống ở Thiên Chi Nguyên nguy hiểm cỡ nào, bọn họ đều tự mình trải qua, thậm chí làm người thủ hộ Phi Tinh đại lục là Tô Vọng Linh không để ý đến tình trạng thân thể, tự mình đi một chuyến đến Thiên Chi Nguyên..
Lúc này, lại nghe được hắn hời hợt bổ sung một câu: "Làm người thủ hộ, Túc gia bây giờ chỉ còn lại một người, đại lục này có thể yên ổn hay không cũng vì những người tu luyện ngu dốt này, bọn họ sẽ khiến nó hủy diệt."
Nếu như sớm muộn cũng bị hủy diệt, không bằng cho những người tu luyện tham lam kia một bài học khó quên đi, còn có thể có được một chút hi vọng sống.
Hiểu rõ ngụ ý của hắn, Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều không nói thêm gì nữa.
Khóe mắt Túc Tinh vẫn treo nước mắt, kinh ngạc nhìn Ninh Ngộ Châu, nhút nhát hỏi: "Ninh ca ca, thế nhưng ta đi rồi, Túc Tinh đại lục có thể bởi vậy mà hủy diệt không?"
"Sẽ có ảnh hưởng, nhưng không đến mức hủy diệt, trừ phi về sau ngươi không trở lại nữa." Ninh Ngộ Châu nói.
Túc Tinh lập tức lắc đầu: "Không được, đây là trách nhiệm của ta, ta không thể mặc kệ."
Văn Kiều thấy nó kiên trì như vậy, tò mò hỏi: "Túc Tinh, vì sao ngươi cảm thấy đây là trách nhiệm của ngươi?"
Cho dù phải chịu vô số năm tháng cô độc, vẫn không có từ bỏ, kiên trì như vậy, Văn Kiều nghĩ mãi mà không rõ là vì sao.
Túc Tinh lại ngơ ngác, có chút mê mang nói: "Ta không biết, hình như có người bảo ta làm như vậy, ta không thể phụ lòng kỳ vọng của hắn."
Bởi vì ký ức của Túc Tinh thiếu thốn, tất nhiên là hỏi không ra cái gì, nhưng đã khiến Túc Mạch Lan trong lòng rung động.
Nàng đột nhiên hiểu rõ, vì sao Túc gia tình nguyện hết đời này đến đời khác vây chết tại Túc Tinh đại lục, thậm chí bị người phản bội đến mức chỉ còn lại huyết mạch duy nhất, vẫn không có từ bỏ.
Mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, cũng nên thủ vững bản tâm, Túc gia như thế, Túc Tinh cũng là như thế.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ chỗ Ninh Ngộ Châu, Túc Tinh vô cùng vui vẻ.
Nó đánh bạo bổ nhào vào bờ vai Ninh Ngộ Châu, dùng giọng sữa hỏi hắn: "Ninh ca ca, ngươi nói thật sao? Cho dù ta rời đi, Túc Tinh đại lục tạm thời cũng sẽ không hủy diệt?"
"Đây là đương nhiên." Ninh Ngộ Châu khẽ cười: "Đây là người thủ hộ Túc Tinh đồ nói."
Hả?
Văn Kiều và Túc Tinh nhao nhao nhìn về phía Túc Mạch Lan, mặt mũi tràn đầy tò mò.
Túc Mạch Lan một mặt ngơ ngác mà nhìn bọn họ, liều mạng lắc đầu, nàng cũng không biết mình nói lời này lúc nào, nàng tuyệt đối chưa từng nói, tuyệt đối không có!
"Ta không phải nói ngươi!" Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết bọn họ hiểu lầm, hắn giải thích: "Ta nói chính là tổ tiên Túc gia cùng khế ước với Túc Tinh lúc trước, cũng là người thành lập Túc Tinh cốc."
"Tổ tiên Túc gia?" Túc Mạch Lan giật nảy cả mình.
Văn Kiều cũng giật mình: "Làm sao chàng biết?"
Ninh Ngộ Châu một mặt trìu mến nhìn nàng: "Ở bên trong phòng bảo tàng của Túc gia tại Tàng Vân phong, nơi đó không phải có rất nhiều tư liệu dùng chữ viết thượng cổ ghi chép lại sao? Trong đó có tin tức thành lập Túc Tinh cốc do Túc gia lưu lại năm đó."
Văn Kiều: "..."
Cho nên, Ninh ca ca đã sớm biết sự tồn tại của Túc Tinh, thậm chí ngay cả Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ ở đâu cũng biết, chỉ là hắn vẫn luôn kìm nén không nói.
Có thể là nhìn ra sự lên án trong mắt nàng, Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Sau khi nhìn thấy mười tám cột đá trên quảng trường kia, ta đã biết Túc Tinh đồ hẳn là bị tổn hại, có lẽ ngay cả khí linh cũng không duy trì được hình người, cho nên không tiện nói gì."
Bản thể bị tổn thương, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến khí linh.
Nếu không phải Túc Tinh tự động xuất hiện, Ninh Ngộ Châu cũng không thể xác định khí linh Túc Tinh đồ còn hoàn hảo, chẳng qua cách một đoạn thời gian khí linh sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, đã coi như là kết quả tốt nhất.
Chỉ có Túc Tinh vẫn là một mặt ngây thơ.
Mặc dù là khí linh sống không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng đáng tiếc bởi vì bản thể bị thương, thời gian ngủ say còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, lại có bộ dáng của một đứa bé, nhát gan lại đơn thuần, thậm chí có thể vì cùng Văn Kiều rời đi mà lựa chọn nhận người phàm làm chủ, có thể thấy được tư tưởng chưa trưởng thành.
Cũng may người thủ hộ nó lựa chọn năm đó cũng không có dị tâm, thậm chí có thể hoàn thành trách nhiệm của bọn hắn, vẫn luôn thủ vững đến nay, nếu không chỉ sợ khí linh này đã sớm bị người có tâm tư xảo trá lừa đi.
May mắn, không phải tất cả người tu luyện đều là hạng người tham lam mờ mắt, cũng có người trong lòng thủ vững ranh giới cuối cùng, thậm chí có thể vì đại nghĩa mà hi sinh.
Túc gia là một ví dụ.
Túc Mạch Lan vừa mừng vừa sợ, hóa ra năm đó tổ tiên còn lưu lại tin tức cho hậu nhân.
Đáng tiếc theo năm tháng thay đổi, khoảng cách từ thượng cổ đến nay đã vô cùng xa xôi, giới tu luyện đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí ngay cả ngôn ngữ đều trở nên cực kì khác biệt, hậu nhân Túc Tinh cốc thế mà xem không hiểu văn tự thượng cổ, tất nhiên cũng không thể biết được tin tức đám tiền bối lưu cho hậu nhân.
Túc Mạch Lan tiếc nuối ở trong lòng.
Thấy Túc Tinh quấn lấy Ninh Ngộ Châu hỏi lung tung này kia, Văn Kiều đi đến bên người Túc Mạch Lan, nhìn nàng vài lần.
Túc Mạch Lan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lúc lấy lại tinh thần liền đối mặt với một đôi mắt trong suốt đến không có chút tạp chất nào, trong cơn hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lúc tiểu khí linh đi tới trước mặt nàng, nói muốn khế ước với nàng, đôi mắt của nó rất giống đôi mắt này.
Bọn họ đều có một đôi mắt giống hệt nhau.
"Văn cô nương, có chuyện gì không?" Túc Mạch Lan hỏi.
Văn Kiều nhìn thoáng qua Túc Tinh đang nói chuyện với Ninh Ngộ Châu, thấp giọng nói: "Túc cô nương, Túc Tinh không cùng ngươi thành lập khế ước chủ tớ, có phải ngươi rất tiếc nuối không?"
Túc Mạch Lan giật mình, nói ra: "Vừa rồi phát sinh quá nhiều chuyện, ta còn chưa kịp nghĩ tới những thứ này.
Chẳng qua bây giờ.." Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, một mặt thản nhiên: "Thật sự là có mấy phần tiếc nuối, nhưng những này không bằng trách nhiệm của Túc gia! Mặc dù ta rất khó chịu với những chuyện người Túc gia đã từng trải qua, dẫn đến bây giờ chỉ còn lại một mình ta, nhưng ta biết đây là lựa chọn của bọn họ, ta không thể bởi vì bất hạnh của mình mà đi phủ định tất cả những điều bọn họ đã làm ra.
Giống như ta hiện tại, cũng bắt đầu lựa chọn tiếp nhận trách nhiệm thuộc về Túc gia."
Văn Kiều nhìn kỹ nàng, phát hiện nàng đúng như khi bình thường mình nói, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười nói: "Rất tốt, ta không nhìn lầm ngươi."
Trên mặt Túc Mạch Lan nở nụ cười.
Nàng sống tại Tiêu thị từ nhỏ, Tiêu Mẫn Tâm cùng nhau lớn lên lại sinh lòng oán ghét với nàng, dẫn đến nàng chưa từng kết giao bằng hữu, cũng không dám kết bạn cùng những người kia.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xuất hiện đến vội vàng không kịp chuẩn bị, ban đầu mục đích của nàng chỉ là muốn mượn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, lại không nghĩ sẽ cùng bọn họ đi đến một bước này, thậm chí thổ lộ tâm tình.
Hai người này là bằng hữu của nàng.
Nàng ở trong lòng yên lặng tự nhủ, nàng rốt cuộc cũng có bằng hữu.
"Ta muốn đi Tàng Vân phong một chuyến." Túc Mạch Lan đột nhiên nói: "Chờ người bên ngoài liên thủ công kích, đoán chừng đại trận hộ cốc chỉ có thể chống đỡ hơn nửa tháng, nếu bị những người kia tấn công vào, Túc Tinh cốc sẽ khó giữ được.
Ta không thể để đồ vật Túc gia lưu lại nơi này, tiện nghi cho bọn họ."
"Cần giúp một tay không?" Văn Kiều hỏi thăm.
Túc Mạch Lan mừng rỡ nói: "Vậy thì không thể tốt hơn."
Văn Kiều thấy nàng nói đến chân tâm thật ý, quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta đi giúp Túc cô nương một tay, các ngươi chậm rãi trò chuyện đi."
Ninh Ngộ Châu cười: "Đi thôi, ta cũng luyện thêm ít linh đan, cho Túc Tinh dùng, để nó có thể bảo trì thanh tỉnh."
Túc Tinh mừng rỡ nhìn hắn, phát hiện