Mãn Bảo bắt đầu tò mò, tuy rằng bé chưa trồng cây bao giờ, nhưng cũng không ít lần xem mấy ca ca chị dâu của bé trồng cây, biết rằng muốn trồng cây thì phải đào hố rồi chôn hạt giống của nó xuống.
Lại không biết rằng còn có nhiều phương pháp xử lý như vậy.
Vì tò mò nên Mãn Bảo liền tiêu tích phân để mua vài quyển sách về gieo trồng trong Bách Khoa Quán, Khoa Khoa không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch ngoài mong đợi này, vô cùng vui vẻ, còn kiến nghị cho Mãn Bảo: "Ký chủ, ngươi có thể bảo mấy ca ca ngươi đi tìm mấy trứng củ mài lần trước bị bỏ lại về, chỉ cần không bị hư thối, hẳn là có thể giữ lại làm hạt giống."
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý.
Củ mài cũng không dễ tìm như vậy, ngoại trừ hai mươi mấy cái rễ và trứng củ mài còn sót lại trong đống đất đám Chu ngũ lang đào trước đó, Chu nhị lang cũng không tìm được củ mài nào ở trong núi nữa.
Cho nên bọn Mãn Bảo vô cùng coi trọng mấy thân rễ và trứng củ mài còn sót lại này, tuy rằng bé rất muốn ăn củ mài nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Thấy con gái nhìn một cây củ mài cũng có thể chảy nước miếng, Tiền thị nghĩ nghĩ, nói với tiểu Tiền thị: "Ngày mai bảo nhị lang lên chợ mua một miếng thịt về, lão tam sắp phải đi phục dịch, cũng nên bồi bổ một chút, khoảng thời gian này mọi người cũng vất vả."
Tiểu Tiền thị đồng ý.
Tòa nhà họ Bạch bên kia đã xây được hai mươi ngày, bây giờ đã lộ ra hình dáng ban đầu, chỉ là Lưu thị yêu cầu nghiêm khắc, thậm chí còn muốn khắc hoa trên một số cột, phải mời thợ thủ công chuyên nghiệp tới thi công, cho nên tiến độ chậm hơn chút.
Nhưng chậm cũng có cái tốt của chậm, bởi vì tiền công của bọn họ là kết toán theo ngày.
Chu đại lang và Chu tứ lang làm một ngày được 60 văn.
Tiền công mười ngày kết toán một lần, đến bây giờ, bọn họ đã lấy về được 1200 văn.
Chu đại lang chỉ nộp sáu phần, tiền của Chu tứ lang lại phải nộp lên toàn bộ, dùng để trả cho số nợ cờ bạc của hắn.
Chu tứ lang cảm thấy làm công có thể kiếm tiền nhanh hơn khai hoang, vì thế hắn còn phản kháng Mãn Bảo một chút, cho rằng khai hoang không có tác dụng, cho nên hắn muốn bỏ hoang miếng đất kia một lần nữa.
Cuối cùng kế hoạch đã chuẩn bị tốt bị Mãn Bảo không chút lưu tình trấn áp, đương nhiên, bé không trấn áp được tứ ca, cho nên phải mượn thế của phụ thân bé.
Chu lão đầu vừa nghe thấy lão tứ định làm đầu không màng đuôi, trực tiếp trừng mắt lên, "Làm công, ngươi có thể làm bao lâu? Chờ đến khi xây xong nhà cho Bạch lão thái thái, ngươi lập tức ra cuốc đất cho ta."
Chu tứ lang yếu ớt nói: "Trời lạnh lắm......"
"Trời lạnh, tam ca của ngươi còn phải đi phục dịch kia kìa, trong khi ngươi chỉ đi cuốc cái đất thôi mà còn không làm được?"
Chu tứ lang cúi đầu, khuất phục.
Mãn Bảo liền đắc ý quay sang làm mặt hề với hắn, Chu tứ lang liền cảm thấy hắn đâu phải là đi khai hoang cho mình, rõ ràng là đi khai hoang cho Mãn Bảo.
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng lén cười, vui vẻ uống thêm hai cốc nước.
Sự nghiệp gieo trồng củ mài vĩ đại vẫn luôn do Mãn Bảo ra ý kiến, hai người bọn họ hành động, bọn họ đã sớm kỳ vọng vào cảnh tượng được mùa sang năm.
Nếu tứ ca không tiếp tục khai hoang, vậy hai anh em bọn họ chỉ có thể tự mình ra tay.
Chẳng qua, kế hoạch kiếm tiền lớn này rốt cuộc vẫn là chuyện của năm sau, còn vẫn là chuyện sau thu hoạch vụ thu, đám nhóc vẫn cảm thấy sự nghiệp bán kẹo của họ không thể bỏ được. Bây giờ Chu ngũ lang cách một ngày sẽ đi lên huyện thành một lần, hắn trở thành người chuyên cung cấp kẹo cho nhà họ Phó.
Đương nhiên, cái này là do hắn tự phong.
Bởi vì mặc dù là cách một ngày mới lên huyện thành một lần, hắn cũng chỉ bán một lần một trăm viên, nhưng sau khi trải qua thời kỳ mới lạ, trẻ con nhà họ Phó và đám trẻ thân thích nhà bọn họ cũng không thể ăn hết nhiều kẹo như vậy.
Nhưng có thể trở thành nhà chuyên cung cấp kẹo cho nhà huyện lệnh, Chu ngũ lang vẫn có chút tự hào, cho nên tự phong danh hiệu này cho mình.
Tuy rằng cách một ngày mới có thể kiếm được một trăm văn, một trăm văn này còn phải chia cho ba anh em bọn họ, nhưng sau một tháng vẫn tích được không ít tiền.
Mãn Bảo còn kiêm cả nhiệm vụ "Mua kẹo", cho nên còn nhiều tiền hơn hai ca ca.
Chẳng qua bé cũng tiêu rất nhiều, thỉnh thoảng lại mua một miếng thịt, hoặc là mua một con gà.
Không sai, bé kiên trì mua thịt cho nhà, với danh nghĩa tốt đẹp là mua cho mẹ bồi bổ thân thể.
Có đôi khi là đưa tiền cho Chu ngũ lang, để Chu ngũ lang lên huyện thành mua về, có đôi khi là đi đến nhà trưởng thôn và nhà